TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Ngu Tử: “... Tư duy mới mẻ gớm, thầy Lê.”

Lê Trác Cẩn khẽ cười lạnh.

Ngu Tử cũng không đôi co với anh nữa, sợ bị nghẹn chết.

Ăn xong, cậu lên lầu về phòng, tưới nước cho cây phát tài của mình, rồi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lên giường ngủ một giấc.

Giấc ngủ kéo dài đến chín giờ sáng hôm sau, cuối cùng cậu cũng ngủ đủ giấc. Khi thức dậy, tinh thần sảng khoái hẳn, dù trên người vẫn còn vài vết hằn chưa tan, eo và chân vẫn hơi mỏi, nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.

Vết thương trên môi Lê Trác Cẩn do bị cắn cũng đang lành dần, nhưng vì đóng vảy nên lại càng lộ rõ hơn so với lúc mới bị cắn. May là vết thương không lớn, có nói là do cậu tự cắn trúng cũng chẳng ai nghi ngờ.

Cả ngày hôm đó, hai người đều ở nhà, nhưng gần như không ra khỏi phòng. Chỉ đến trưa, lúc ăn cơm mới chạm mặt một chút, mà bầu không khí giữa hai người cũng coi như hòa bình.

Đến năm giờ chiều, cả hai cùng ra ngoài, quay về nhà họ Lê.

Trên xe, Ngu Tử chợt nhớ ra, bèn hỏi: “Hôm nay anh có định nói với họ chuyện chúng ta sắp ly hôn không?”

Ngu Tử không biết lái xe, mỗi lần về nhà họ Lê đều là Lê Trác Cẩn ngồi ghế lái, hôm nay cũng vậy.

Lê Trác Cẩn nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước: “Xem tình hình đã, có cơ hội thuận lợi thì hé lộ một chút, đỡ làm người ta cảm thấy chuyện ly hôn quá đột ngột, bớt rắc rối. Còn nếu không có thì thôi, chẳng cần phải cố tình nói trước… Cậu cũng đừng quá chuyên nghiệp mà nghĩ cách dựng lý do ly hôn, diễn càng nhập tâm thì càng phiền phức.”

Tuy lời anh nói đúng sự thật, nhưng Ngu Tử vẫn bực bội bĩu môi: “Tôi chẳng thèm giúp anh đâu, dù sao ly hôn xong, anh có gặp rắc rối hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Cậu nói cứ như thể trước giờ từng quan tâm tôi có gặp rắc rối hay không ấy.” Lê Trác Cẩn nhướng mày: “Cậu chỉ quan tâm đến một triệu kia thôi.”

Ngu Tử cười híp mắt: “Đương nhiên.”

Để tránh người nhà họ Lê hứng lên là chạy đến nhà bọn họ, khi trước Lê Trác Cẩn đã cố tình chọn “Nhà tân hôn” cách nhà tổ của nhà họ Lê hai tiếng lái xe. Cộng thêm giờ cao điểm, đến khi họ đến nơi đã hơn bảy giờ rưỡi.

Mùa hè, trời tối muộn, bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ.

Trong nhà đèn đuốc rực rỡ, tiếng người xôn xao.

Hôm nay là ngày rằm, bất kể bình thường có sống trong nhà tổ hay không, là dòng chính hay chi thứ, là vui vẻ mong đợi hay miễn cưỡng bất đắc dĩ, tất cả người nhà họ Lê đều phải có mặt dự tiệc gia đình theo quy định tổ tiên để lại.

Nhưng Lê Trác Cẩn và Ngu Tử không phải tháng nào cũng về, lúc nào cũng viện cớ bận công việc, nhiều lắm thì ba tháng xuất hiện một lần, chỉ vừa đủ giữ thể diện.

Mỗi lần nghe đến “Gia quy” của nhà họ Lê, Ngu Tử đều muốn chế nhạo, cảm giác toàn mùi phong kiến lỗi thời.

Thế mà không ngờ một ngày gia quy này cũng cho phép hôn nhân đồng giới. Vì tổ tiên chẳng hề nghĩ đến khả năng này nên không đặt ra giới hạn nào. Vậy nên khi trước Lê Trác Cẩn dẫn Ngu Tử về, ngang nhiên tuyên bố không hề vi phạm gia quy, người nhà họ Lê giận đến phát ngất nhưng cũng chẳng làm gì được.

“Trác Cẩn và Tiểu Tử về rồi à.”

“Chào anh Tư, chào anh Ngu Tử.”

Trong phòng khách tầng một, ông bà cô chú dì họ Lê và vợ chồng con cái họ ngồi đông đủ. Dù biệt thự rộng rãi, nhưng giờ đây vẫn thấy chật ních người.

Nghe thấy tiếng gọi, Ngu Tử đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một loạt đầu người, vốn chẳng phân biệt được ai vừa lên tiếng.

Cũng may đây là người thân của Lê Trác Cẩn, mà bản thân anh cũng chẳng nhiệt tình gì với đám họ hàng này, thế là Ngu Tử khỏi phải phí công xã giao.

“Chào các bậc bề trên, chào các em.” Lê Trác Cẩn khách sáo gật đầu chào hỏi, nhưng chẳng có mấy thành ý, sau đó dẫn theo Ngu Tử đang tươi cười phối hợp, như thường lệ không dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng lên lầu.

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.