TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Mục Ngữ Kiều yên tâm: "Vậy cậu về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, mấy ngày tới tôi sẽ không sắp xếp lịch trình đột xuất cho cậu."

Ngu Tử: "…"

Cậu cảm thấy Mục Ngữ Kiều đang có ý khác trong lời nói.

Tất nhiên, cũng có thể là do đầu óc Lê Trác Cẩn quá đen tối, gần mực thì đen, khiến tư duy của cậu nhất thời đi lệch hướng.



Khi Ngu Tử về đến nhà, Lê Trác Cẩn đang ngồi trên tấm thảm phòng khách ghép mô hình gỗ.

Cảnh tượng này cũng không có gì lạ. Người này dường như không có hứng thú với những thú vui công nghệ hiện đại, lúc ở nhà rất ít khi dán mắt vào điện thoại hay các thiết bị điện tử. Hoặc là vào bếp làm hải sản mà anh yêu thích, hoặc là vùi đầu trong phòng gym, nếu không thì lại ngồi bừa trên sàn phòng khách, loay hoay với những mô hình lắp ráp trông có vẻ cực kỳ phức tạp.

Thấy Ngu Tử về, Lê Trác Cẩn nghiêng đầu liếc nhìn một cái.

Ngu Tử vẫn như trước, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Mặc dù tối qua giữa hai người có chút tình huống ngoài ý muốn, khiến hôm nay phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nhưng dù sao cũng sắp ly hôn rồi. Ngu Tử vẫn muốn giữ hòa khí đến ngày đó, chia tay trong êm đẹp.

Lê Trác Cẩn có vẻ cũng không có ý kiến gì, chỉ gật đầu đáp lại như một lời chào, không dùng lời nói để chọc ghẹo cậu.

Cả hai đều "Kính nhau như khách".

Ngu Tử vẫn chưa ăn tối, đang định vào bếp tìm chút gì đó ăn.

Lê Trác Cẩn vừa cúi đầu tiếp tục ghép mô hình, vừa đột nhiên gọi Ngu Tử lại: “Phải rồi, tối mai về nhà họ Lê, đừng quên.”

Ngu Tử đáp: “Yên tâm, lần cuối cùng theo anh về đấy, tôi không quên được đâu.”

Ngày mai chỉ cần cùng Lê Trác Cẩn về nhà họ Lê một chuyến nữa, rồi năm ngày sau là đến hạn chấm dứt thỏa thuận. Làm xong thủ tục ly hôn, cậu có thể nhận một triệu tệ tiền bồi thường như đã hứa. Cậu có thể quên cách viết tên của Lê Trác Cẩn, nhưng không thể quên lịch trình trong tuần cuối này.

Cơ thể nghỉ ngơi chưa đủ, lại phải cố tỏ ra bình thường khi ra ngoài, không muốn để người khác nhận ra điều khác lạ. Giờ về đến nhà, buông lỏng tinh thần, Ngu Tử chỉ cảm thấy tứ chi rã rời, cả người càng thêm mệt mỏi.

Nói chuyện đơn giản với Lê Trác Cẩn xong, cậu đi thẳng vào bếp, định kiếm gì đó ăn lót dạ rồi lên phòng ngủ.

Tủ lạnh chẳng có thực phẩm dự trữ, mà giờ cậu cũng lười nấu nướng. Lục lọi một hồi vẫn như hồi trưa, cuối cùng cậu cầm lấy bánh mì và sữa chua để tạm vậy.

Lê Trác Cẩn vừa tiếp tục ghép mô hình, vừa liếc nhìn Ngu Tử ngồi xuống ghế sô-pha, vẫn ăn uống qua loa như bữa trưa.

“Cậu chỉ ăn thế thôi à?” Anh quẳng luôn nguyên tắc "Không lo chuyện bao đồng" sang một bên, không nhịn được mà lên tiếng.

Ngu Tử nhìn bánh mì và sữa chua trong tay, chợt nhớ đến câu Lê Trác Cẩn từng nói lúc trưa, nheo mắt cảnh cáo: “Nếu anh còn dám nói tôi uống sữa chua trông gợi cảm, tôi sẽ đập nát đống mô hình của anh.”

Lê Trác Cẩn: “... Thôi, cậu cứ ăn đi, tôi hỏi thừa thôi.”

“Chỉ biết mở miệng mà không hành động, đúng là dư thừa.” Ngu Tử đáp trả: “Giờ mà anh vào bếp làm cho tôi một bữa hải sản ra trò, tôi chắc chắn sẽ không châm chọc anh đâu.”

Lê Trác Cẩn nhàn nhạt nói: “Bánh mì và sữa chua mà bày ra đĩa cũng có thể thành đại tiệc, cậu mau ăn đi.”

Ngu Tử đặt sữa chua xuống, thong thả xé gói bánh mì, lướt mắt nhìn về phía Lê Trác Cẩn, bỗng phì cười: “Tự dưng tôi có cảm giác như mình là bố mẹ đi làm cả ngày vất vả, về nhà mệt đến mức chỉ có thể ăn uống qua loa, còn anh thì như thằng con ngốc lớn xác nhưng đầu óc không phát triển, chỉ biết ngồi trên thảm chơi mô hình ngây thơ vô số tội.”

Lê Trác Cẩn thoáng dừng tay, lần nữa quay sang nhìn cậu, mặt không biểu cảm mà bảo: “Vậy tối qua tôi với cậu tính là lσạи ɭυâи à?”

12

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.