0 chữ
Chương 10
Chương 7.2: Nữ thần của tôi
Nghe vậy, Phương Cảnh Thước chỉ cười nhạt, cũng không phản đối.
Từ trường học đến Tú Nguyệt Trai còn một đoạn đường khá xa, bởi vì Tú Nguyệt Trai không chủ yếu nhắm vào đối tượng sinh viên nghèo nên nếu đi bộ từ trường, ít nhất cũng phải mất 40 phút!
Đối với bốn cái bụng đói meo đã ba ngày nay, việc đi bộ hơn 40 phút để ăn một bữa cơm quả thực là một cực hình. Vì vậy, cuối cùng Lục Thừa An quyết định vẫy tay gọi một chiếc xe.
Đi bộ 40 phút, nhưng nếu đi xe thì cũng chỉ mất khoảng 10 phút mà thôi.
Vì thế, 10 phút sau, họ đã có mặt tại Tú Nguyệt Trai. Thế nhưng khi đến quầy lễ tân, họ lại được thông báo rằng các bàn đặt trước đã hết, ngay cả bàn lẻ cũng không còn chỗ.
“Mẹ kiếp, thật đấy à? Khó khăn lắm mới mò ra được tới đây, vậy mà lại không còn chỗ. Mà hôm nay là thứ mấy nhỉ?” Nguyên Soái giọng oang oang, lại không mấy để ý, nên khi nghe nhân viên nói không còn chỗ liền buột miệng hỏi.
Nhân viên lễ tân vô cùng kiên nhẫn, nghe Nguyên Soái hỏi vậy liền mỉm cười trả lời: “Hôm nay là thứ sáu ạ. Lượng khách mỗi ngày của Tú Nguyệt Trai đều rất đông, đặc biệt là ba ngày thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật, thông thường đều phải đặt trước một ngày mới có chỗ.”
Cả nhóm: “…”
Đắt như vậy mà vẫn đông khách thế này, còn đường sống cho sinh viên nghèo không đây?
“Hay là, chúng ta đổi chỗ khác nhé?” Nhìn những tấm biển “Đã đặt trước” trên các bàn bên trong, Phương Cảnh Thước biết nơi này thật sự đã hết chỗ, cuối cùng đành hỏi ý kiến mấy cậu bạn.
“Ủa, kia không phải là đàn em khóa dưới của chúng ta sao?” Ba người kia vốn đã định nghe theo ý Phương Cảnh Thước đổi quán khác, nhưng con mắt hóng chuyện của Khương Bân lại phát hiện ra Minh Nhã đang ngồi ở một vị trí gần phía trong khi cậu vừa xoay người.
Cậu vừa nói, ba người kia cũng liền quay lại nhìn.
Lúc này Minh Nhã đang ngồi ở một bàn lẻ gần phía trong ở lầu một. Đó hẳn là một bàn sáu người. Dù khoảng cách không gần lắm, nhưng Nguyên Soái vẫn nhận ra đó là bàn sáu người.
Nếu bàn của cô em đó không có ai, họ thực ra vẫn muốn ngồi ghép bàn, dù sao đến được đây ăn cũng chẳng dễ gì.
“Chúng ta qua hỏi em ấy xem có đi cùng ai không. Nếu không có, mình ngồi ghép bàn nhé.” Nguyên Soái tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đó.
Nghe Nguyên Soái nói vậy, sắc mặt nhân viên lễ tân hơi thay đổi, đang định mở miệng nói gì đó thì nghe Phương Cảnh Thước thản nhiên lên tiếng: “Thôi bỏ đi. Dù sao cũng là con gái, chúng ta kéo cả đám người đi qua đó, em ấy có khi vì nể mặt chúng ta mà không từ chối, nhưng dù sao vẫn không hay lắm.”
Nghe Phương Cảnh Thước nói vậy, nhân viên lễ tân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh với ánh mắt cảm kích.
Phương Cảnh Thước vốn luôn nhạy bén với những ánh mắt này, sau khi cảm nhận được ánh mắt của nhân viên lễ tân, trong lòng lại thầm suy nghĩ.
Minh Nhã rốt cuộc có thân phận gì?
Mà có thể khiến nhân viên lễ tân phải… khó xử như vậy?
“Ừm, cũng phải.” Cảm thấy mình đúng là hơi đường đột, Nguyên Soái sau khi nghe Phương Cảnh Thước nói xong liền cười hề hề, dường như cũng nhận ra hành vi của mình không ổn lắm.
Khi bốn người chuẩn bị xoay người rời đi, nhân viên lễ tân vẫn đang rối rít xin lỗi.
Bốn người còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy giọng một người đàn ông vang lên sau lưng, trong giọng nói dường như có chút chần chừ: “Phương thiếu?”
Phương Cảnh Thước biết giọng nói đó hẳn là gọi mình, nhưng lại không muốn quay đầu lại. Cậu hiện giờ không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện làm ăn của gia đình.
Nhưng Nguyên Soái lại là người vô tâm, nghe có người gọi “Phương thiếu”, lại nghĩ đến gia thế của Phương Cảnh Thước ở thành phố Thanh Thành cũng thuộc dạng có của ăn của để, nên huých tay cậu bạn bên cạnh, nói thầm một câu: “Có phải gọi cậu không đấy?”
Giọng Nguyên Soái vốn đã oang oang, dù là nói thầm thì người phía sau cũng nghe thấy.
Thân phận được xác nhận, người phía sau vội vàng đuổi theo vài bước, vòng ra trước mặt Phương Cảnh Thước, lịch sự nói: “Thật đúng là Phương thiếu rồi, đây là…”
Người nói chuyện, so với bốn cậu bạn trẻ, trông không đặc biệt cao lớn, thân hình cũng hơi mập một chút. Đến tuổi trung niên, việc phát tướng cũng là bình thường. Nhưng nhìn vào cách ăn mặc chỉn chu và đôi mắt tinh anh, có thể thấy người đàn ông trước mặt chắc cũng có thân phận nhất định.
“Chào ngài.” Đã chạm mặt rồi, Phương Cảnh Thước muốn làm bộ không nghe thấy nữa hiển nhiên là không thể. Chỉ là người trước mắt này, cậu cũng không có ấn tượng gì. Cậu vốn không có ý định nhúng tay sớm vào chuyện kinh doanh của gia đình, cho nên người trong giới làm ăn, cậu quen biết cũng không nhiều.
“Phương thiếu có lẽ không nhớ ra tôi. Tôi là giám đốc của Tú Nguyệt Trai, họ Vương.” Thấy Phương Cảnh Thước không nhận ra mình, giám đốc Vương vội tự giới thiệu.
“Chào giám đốc Vương.” Đối với những người trong giới kinh doanh này, Phương Cảnh Thước cũng không có tâm trạng nào để tiếp chuyện. Hôm nay cậu ra ngoài cũng chỉ muốn tìm một nơi để cùng mấy cậu bạn ăn một bữa cơm tử tế.
“Chào Phương thiếu, Phương thiếu đây là…” Khi giám đốc Vương đang nói những lời này, ông còn quay đầu lại nhìn nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân đành khó xử nói: “Thưa giám đốc Vương, hôm nay đã hết chỗ rồi, cho nên…”
Nhân viên lễ tân không nói hết câu, nhưng giám đốc Vương cũng hiểu. Tình hình thường ngày của Tú Nguyệt Trai thế nào, trong lòng ông tự nhiên hiểu rõ.
Nhưng giám đốc Vương lại không muốn để Phương Cảnh Thước cứ thế rời đi. Phương gia ở Thanh Thành dù sao cũng là một ông lớn trong giới kinh tế. Nếu cứ để Phương Cảnh Thước rời đi như vậy, mà cậu ấm nhà họ Phương này tính tình lại hẹp hòi một chút, sau này lại nảy sinh những chuyện khác thì đúng là mất nhiều hơn được.
Từ trường học đến Tú Nguyệt Trai còn một đoạn đường khá xa, bởi vì Tú Nguyệt Trai không chủ yếu nhắm vào đối tượng sinh viên nghèo nên nếu đi bộ từ trường, ít nhất cũng phải mất 40 phút!
Đối với bốn cái bụng đói meo đã ba ngày nay, việc đi bộ hơn 40 phút để ăn một bữa cơm quả thực là một cực hình. Vì vậy, cuối cùng Lục Thừa An quyết định vẫy tay gọi một chiếc xe.
Đi bộ 40 phút, nhưng nếu đi xe thì cũng chỉ mất khoảng 10 phút mà thôi.
Vì thế, 10 phút sau, họ đã có mặt tại Tú Nguyệt Trai. Thế nhưng khi đến quầy lễ tân, họ lại được thông báo rằng các bàn đặt trước đã hết, ngay cả bàn lẻ cũng không còn chỗ.
“Mẹ kiếp, thật đấy à? Khó khăn lắm mới mò ra được tới đây, vậy mà lại không còn chỗ. Mà hôm nay là thứ mấy nhỉ?” Nguyên Soái giọng oang oang, lại không mấy để ý, nên khi nghe nhân viên nói không còn chỗ liền buột miệng hỏi.
Cả nhóm: “…”
Đắt như vậy mà vẫn đông khách thế này, còn đường sống cho sinh viên nghèo không đây?
“Hay là, chúng ta đổi chỗ khác nhé?” Nhìn những tấm biển “Đã đặt trước” trên các bàn bên trong, Phương Cảnh Thước biết nơi này thật sự đã hết chỗ, cuối cùng đành hỏi ý kiến mấy cậu bạn.
“Ủa, kia không phải là đàn em khóa dưới của chúng ta sao?” Ba người kia vốn đã định nghe theo ý Phương Cảnh Thước đổi quán khác, nhưng con mắt hóng chuyện của Khương Bân lại phát hiện ra Minh Nhã đang ngồi ở một vị trí gần phía trong khi cậu vừa xoay người.
Lúc này Minh Nhã đang ngồi ở một bàn lẻ gần phía trong ở lầu một. Đó hẳn là một bàn sáu người. Dù khoảng cách không gần lắm, nhưng Nguyên Soái vẫn nhận ra đó là bàn sáu người.
Nếu bàn của cô em đó không có ai, họ thực ra vẫn muốn ngồi ghép bàn, dù sao đến được đây ăn cũng chẳng dễ gì.
“Chúng ta qua hỏi em ấy xem có đi cùng ai không. Nếu không có, mình ngồi ghép bàn nhé.” Nguyên Soái tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đó.
Nghe Nguyên Soái nói vậy, sắc mặt nhân viên lễ tân hơi thay đổi, đang định mở miệng nói gì đó thì nghe Phương Cảnh Thước thản nhiên lên tiếng: “Thôi bỏ đi. Dù sao cũng là con gái, chúng ta kéo cả đám người đi qua đó, em ấy có khi vì nể mặt chúng ta mà không từ chối, nhưng dù sao vẫn không hay lắm.”
Phương Cảnh Thước vốn luôn nhạy bén với những ánh mắt này, sau khi cảm nhận được ánh mắt của nhân viên lễ tân, trong lòng lại thầm suy nghĩ.
Minh Nhã rốt cuộc có thân phận gì?
Mà có thể khiến nhân viên lễ tân phải… khó xử như vậy?
“Ừm, cũng phải.” Cảm thấy mình đúng là hơi đường đột, Nguyên Soái sau khi nghe Phương Cảnh Thước nói xong liền cười hề hề, dường như cũng nhận ra hành vi của mình không ổn lắm.
Khi bốn người chuẩn bị xoay người rời đi, nhân viên lễ tân vẫn đang rối rít xin lỗi.
Bốn người còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy giọng một người đàn ông vang lên sau lưng, trong giọng nói dường như có chút chần chừ: “Phương thiếu?”
Phương Cảnh Thước biết giọng nói đó hẳn là gọi mình, nhưng lại không muốn quay đầu lại. Cậu hiện giờ không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện làm ăn của gia đình.
Nhưng Nguyên Soái lại là người vô tâm, nghe có người gọi “Phương thiếu”, lại nghĩ đến gia thế của Phương Cảnh Thước ở thành phố Thanh Thành cũng thuộc dạng có của ăn của để, nên huých tay cậu bạn bên cạnh, nói thầm một câu: “Có phải gọi cậu không đấy?”
Giọng Nguyên Soái vốn đã oang oang, dù là nói thầm thì người phía sau cũng nghe thấy.
Thân phận được xác nhận, người phía sau vội vàng đuổi theo vài bước, vòng ra trước mặt Phương Cảnh Thước, lịch sự nói: “Thật đúng là Phương thiếu rồi, đây là…”
Người nói chuyện, so với bốn cậu bạn trẻ, trông không đặc biệt cao lớn, thân hình cũng hơi mập một chút. Đến tuổi trung niên, việc phát tướng cũng là bình thường. Nhưng nhìn vào cách ăn mặc chỉn chu và đôi mắt tinh anh, có thể thấy người đàn ông trước mặt chắc cũng có thân phận nhất định.
“Chào ngài.” Đã chạm mặt rồi, Phương Cảnh Thước muốn làm bộ không nghe thấy nữa hiển nhiên là không thể. Chỉ là người trước mắt này, cậu cũng không có ấn tượng gì. Cậu vốn không có ý định nhúng tay sớm vào chuyện kinh doanh của gia đình, cho nên người trong giới làm ăn, cậu quen biết cũng không nhiều.
“Phương thiếu có lẽ không nhớ ra tôi. Tôi là giám đốc của Tú Nguyệt Trai, họ Vương.” Thấy Phương Cảnh Thước không nhận ra mình, giám đốc Vương vội tự giới thiệu.
“Chào giám đốc Vương.” Đối với những người trong giới kinh doanh này, Phương Cảnh Thước cũng không có tâm trạng nào để tiếp chuyện. Hôm nay cậu ra ngoài cũng chỉ muốn tìm một nơi để cùng mấy cậu bạn ăn một bữa cơm tử tế.
“Chào Phương thiếu, Phương thiếu đây là…” Khi giám đốc Vương đang nói những lời này, ông còn quay đầu lại nhìn nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân đành khó xử nói: “Thưa giám đốc Vương, hôm nay đã hết chỗ rồi, cho nên…”
Nhân viên lễ tân không nói hết câu, nhưng giám đốc Vương cũng hiểu. Tình hình thường ngày của Tú Nguyệt Trai thế nào, trong lòng ông tự nhiên hiểu rõ.
Nhưng giám đốc Vương lại không muốn để Phương Cảnh Thước cứ thế rời đi. Phương gia ở Thanh Thành dù sao cũng là một ông lớn trong giới kinh tế. Nếu cứ để Phương Cảnh Thước rời đi như vậy, mà cậu ấm nhà họ Phương này tính tình lại hẹp hòi một chút, sau này lại nảy sinh những chuyện khác thì đúng là mất nhiều hơn được.
12
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
