TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 8: Đáng yêu

Giám đốc Vương dù sao cũng là người lọc lõi, suy xét vấn đề cũng đa chiều, nhiều khía cạnh. Sau khi cân nhắc những điều đó, ông mới quay lại hỏi lễ tân: “Không còn một chỗ nào sao? Có ai hủy bàn không? Hoặc là có thể ghép bàn được không?”

Nhân viên lễ tân sau khi lắc đầu, dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt khó xử liếc nhìn về phía Minh Nhã, nhưng lời muốn nói cuối cùng vẫn nghẹn lại trong cổ họng.

Người tinh ranh như giám đốc Vương, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của nhân viên lễ tân là hiểu ngay ý tứ. Minh Nhã hiện giờ đang ngồi một mình một bàn sáu người. Nếu để họ ghép bàn thì cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ e như vậy sẽ làm thiệt thòi cho…

“Họ là bạn học của cô Minh đấy ạ.” Nhân viên lễ tân tự nhiên cũng nhìn ra sự khó xử của giám đốc Vương, cố ý nhắc nhở một câu. Thấy giám đốc Vương coi trọng như vậy, chắc hẳn trong mấy vị khách vừa rồi có người thân phận không tầm thường.

Nghe nhân viên lễ tân nói vậy, mắt giám đốc Vương sáng lên, sau đó xoay người nói với Phương Cảnh Thước: “Phương thiếu xin đợi một lát, tôi qua đó sắp xếp một chút. Chỉ có thể là ghép bàn, sẽ hơi bất tiện cho Phương thiếu.”

Nhìn biểu hiện của nhân viên lễ tân, cùng với sự do dự vừa rồi của giám đốc Vương, Phương Cảnh Thước đã có thể nhạy bén phán đoán ra, bàn của Minh Nhã, chắc chỉ có mình cô ấy.

Nhưng Minh Nhã này rốt cuộc có thân phận gì? Có thể khiến nhân viên lễ tân khó xử, cũng có thể khiến giám đốc Vương phải đắn đo, thân phận này…

Phương Cảnh Thước thầm tính toán trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản gật đầu lịch sự: “Không sao đâu ạ, chỉ là cùng mấy người bạn học đến ăn bữa cơm đơn giản thôi.”

Nghe Phương Cảnh Thước nói vậy, giám đốc Vương cười cười rồi đi về phía Minh Nhã.

Ông nghĩ Minh Nhã ngày thường cũng hiền lành, dễ tính. Ít nhất từ khi ông tiếp xúc đến giờ, chưa từng thấy cô ấy nổi giận, chắc là người dễ nói chuyện?

Thật sự không được thì đành lấy tình cảm làm động lòng, lấy lý lẽ để thuyết phục vậy. Dù sao thì họ cũng không phải thế lực bản địa ở thành phố Thanh Thành, nếu đắc tội các ông lớn kinh tế ở Thanh Thành, đối với họ mà nói, cũng chẳng có lợi lộc gì. Giám đốc Vương suy nghĩ khá nhiều, nhìn xa trông rộng, cân nhắc lợi ích nhiều mặt. Chính vì vậy nên mới coi trọng Phương Cảnh Thước như thế.

Giám đốc Vương vốn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời, nhưng không ngờ, mình mới chỉ nói một câu, rằng trong tiệm đã hết chỗ, nhưng có vài vị khách quan trọng vẫn chưa có bàn, liệu có thể ghép bàn với cô được không. Giám đốc Vương còn cố ý nói thêm, đều là bạn học của Minh Nhã, nên không phải lo là người xấu.

Giám đốc Vương còn chuẩn bị sẵn vài lời khác định nói, nhưng không câu nào dùng đến. Nghe giám đốc Vương nói vậy, Minh Nhã đang đợi đồ ăn liền gật đầu đồng ý…

Đệt! Cứ thế mà đồng ý á?

Phong thái ngầu lòi bá đạo đâu rồi? Sao cảm giác phong cách nó không đúng lắm nhỉ?

Giám đốc Vương vẫn còn hơi ngơ ngác mời nhóm Phương Cảnh Thước qua ghép bàn với Minh Nhã. Mãi đến khi quay lại quầy lễ tân, nói vài câu với nhân viên, giám đốc Vương vẫn chưa hoàn hồn hẳn.

Cứ cảm thấy phong cách của Minh Nhã dễ thương một cách kỳ lạ, có chút không đúng lắm.

Bốn cậu chàng ngay lập tức chiếm lấy bàn của Minh Nhã. Vì đó là bàn sáu người kiểu ba ghế mỗi bên đối diện nhau, nên Nguyên Soái và ba cậu bạn nhanh chóng chiếm lấy các ghế đối diện Minh Nhã. Đợi Phương Cảnh Thước khách sáo với giám đốc Vương xong rồi đi qua thì mới phát hiện…

Ờm…

Lúc này cậu dường như cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải ngồi cùng hàng ghế với Minh Nhã.

Phương Cảnh Thước hơi khó xử nhìn Minh Nhã, vốn đang chuẩn bị nói vài câu khách sáo, thậm chí còn nghĩ sẽ bê một chiếc ghế khác để ngồi cùng dãy với ba cậu bạn kia.

Nhưng Minh Nhã rõ ràng rất tinh ý. Thấy Phương Cảnh Thước đi tới, rồi ngẩng đầu nhìn dãy ghế đối diện đã kín người, cô liền trực tiếp dịch vào vị trí trong cùng phía mình.

Sự tinh ý đó khiến Phương Cảnh Thước giật cả mí mắt.

Này cô nương, cậu cũng nên để ý chút chứ, trời ạ! Những lời mình đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều phải nuốt ngược vào bụng!

Phương Cảnh Thước thầm oán thán trong lòng, sau đó mới tao nhã ngồi xuống.

Phương Cảnh Thước ngày thường vốn ít nói, tự nhiên cũng không biết cách khuấy động không khí, nhất là khi có con gái.

Trái lại, Khương Bân vốn nói nhiều lại mở lời trước: “Em gái có thường xuyên ăn ở đây không?”

Sự khó xử của nhân viên lễ tân và giám đốc Vương lúc trước, Phương Cảnh Thước đều hiểu rõ. Ba cậu bạn còn lại thực ra cũng hiểu, đương nhiên, Nguyên Soái với thần kinh cực kỳ thô thì không nằm trong số đó.

Chính vì vậy, Khương Bân lúc này mới lên tiếng, giọng có chút dò hỏi.

Theo suy nghĩ của Khương Bân và mọi người, Minh Nhã có lẽ chỉ là một cô gái ngây thơ, trong sáng. Vừa rồi trông cô ấy cũng rất dễ nói chuyện, vậy thì việc họ dò hỏi chắc cũng dễ dàng thôi?

Họ nào biết, Minh Nhã chỉ có vẻ ngoài ngây thơ, chứ bên trong lại là một con cáo già ranh mãnh. Lời dò hỏi của Khương Bân, sao cô lại không hiểu được chứ?

Có điều, Minh Nhã cũng không mấy để tâm đến sự dò xét của họ, bởi vì thân phận của cô, e là họ cũng chẳng tra ra được gì…

Mà cái cảm giác sảng khoái không chút sợ hãi này từ đâu mà có vậy nhỉ?

“Thỉnh thoảng.” Nghe Khương Bân hỏi, Minh Nhã khẽ suy nghĩ một chút, vẻ như đang cân nhắc xem mình có thường xuyên đến đây ăn không, rồi mới cười với Khương Bân, chiếc răng khểnh duyên dáng cũng theo đó lộ ra. Nhưng lời thốt ra lại rất ít.

Chỉ hai từ.

Hơn nữa còn là hai từ đầy ẩn ý: Thỉnh thoảng.

Đây là “thỉnh thoảng đến ăn” hay là “thỉnh thoảng không đến ăn” đây?

11

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.