TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 99
Chương 99

Cơm nước xong xuôi, cô theo bà cụ chơi bài một lát, còn Kỳ Chính Hàn ra ngoài giải quyết công việc. Trước mặt anh là một khu nhà kính trồng đầy hoa cỏ. Thoạt nhìn có thể nhận ra hoa bách hợp, nguyệt quý, đinh hương…, còn vài loại khác thì anh chẳng biết tên.

Đột nhiên, Kỳ Chính Hàn giơ tay búng một cái, gọi người phụ nữ đang dọn dẹp bên cạnh: “Dì ơi.”

Người hộ lý liền bước tới.

Anh chỉ vào bên trong: “Dọn hai chậu kia đi.”

Dì ấy xác nhận lại: “Chậu nào ạ?”

“Hoa hồng.”



Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, buổi chiều anh tạm gác công việc, cùng Tô Kiến Thanh leo núi. Môn thể thao này thật chẳng dễ chịu, nắng gắt buổi trưa khiến cô kiệt sức, lúc xuống núi chân mềm nhũn, Kỳ Chính Hàn đề nghị cõng cô.

Nếu không phải vì những du khách đi cùng đang nhìn họ, có lẽ Tô Kiến Thanh đã vui vẻ đồng ý.

Nhưng khi cô vừa leo lên lưng Kỳ Chính Hàn thì có một người cha cõng con nhỏ vượt qua, đứa trẻ trên lưng ông ấy liếc nhìn Tô Kiến Thanh bằng ánh mắt lạ kỳ, tức khắc làm mặt cô nóng bừng.

Cô lí nhí: “Anh thả em xuống đi.”

Kỳ Chính Hàn chẳng hề bối rối: “Để anh giúp em tiết kiệm sức, nhìn em mệt đến mức này, anh đau lòng chết mất.”

Cô nổi da gà khắp người, vỗ mạnh vào vai anh tỏ vẻ hậm hực: “Đừng có sến súa như thế.”

Biết cô xấu hổ, Kỳ Chính Hàn bước chậm lại để đoàn người phía trước đi qua trước, rồi mới cõng Tô Kiến Thanh nhàn nhã đi phía cuối.

Mặt trời lặn dần, ánh sáng mỏng manh phủ xuống ngọn núi xanh. Cô ôm lấy vai anh, nhìn ánh hoàng hôn dát lên tóc anh một lớp sắc vàng, giọng nói vô thức nhỏ đi, không biết nghĩ gì lại thốt ra câu: “Cố lên nha, ông xã.”

Nghe xong, Kỳ Chính Hàn nhấc cô gái nhỏ lên một chút, tủm tỉm nói: “Miệng ngọt như thế, ông xã có thể cõng em chạy lên xuống mười lần luôn đấy.”

Cô cười thẹn thùng: “Thôi đi, người ta sẽ nghĩ bọn mình bị làm sao đó.”

Anh chẳng bận tâm: “Họ thì hiểu gì tình thú của đôi trẻ.”

Cảnh tượng lúc này chợt khiến cô nhớ đến mùa xuân năm đó. Đã lâu rồi, Tô Kiến Thanh không còn nhìn thấy bóng dáng chàng trai thuở nào trong con người Kỳ Chính Hàn.

Vị thần của năm xưa đã bị sự lãnh đạm trong tính cách của anh làm phai nhạt, mài mòn, đến mức gần như biến mất.

Nhưng sức mạnh của anh, sự dịu dàng của anh lại một lần nữa làm cô mềm lòng nhớ về những điều đã qua.

Tô Kiến Thanh rất muốn hỏi, anh có còn nhớ cô bé năm nào đã từng được anh giúp đỡ không?

Song vào giây phút cô mở miệng, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, cô im lặng nằm trên lưng anh, cho đến khi cả hai về đến chân núi. Anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn bảo rằng không mệt.

Leo núi xong, hai người không đi đâu nữa mà về thẳng nhà.

Tô Kiến Thanh vừa định vào phòng tắm, Kỳ Chính Hàn có chút mệt ngồi dựa vào sô pha nhỏ trước cửa, ngậm điếu thuốc, giọng điệu lười biếng: “Mở cửa ra, anh muốn nhìn em tắm.”

Tô Kiến Thanh ngỡ như mình nghe lầm, kinh ngạc tột độ: “Giám đốc Kỳ, hay ngài đến bệnh viện kiểm tra thử đi, nhỡ đâu trong xương có gen biếи ŧɦái thì sao?”

Kỳ Chính Hàn chống tay lên trán cười: “Không mở cũng được, vậy anh vào xem trực tiếp.”

Nói xong liền dập thuốc, nhanh chóng đứng dậy bước qua.

Tô Kiến Thanh miễn ý kiến.

Anh thực sự chẳng biết ngượng ngùng, chen chúc cùng cô dưới vòi sen. Tô Kiến Thanh dần tin rằng, bất kể ban ngày có tiêu tốn thể lực thế nào, đến lúc cần làm việc, anh vĩnh viễn không biết mệt.

Khi Kỳ Chính Hàn sấy tóc xong đi ra, Tô Kiến Thanh đã cuộn mình trên ghế mây đọc sách. Anh nằm dài trên giường, vỗ xuống vị trí bên cạnh, lười biếng bảo: “Qua đây đọc đi.”

Tô Kiến Thanh vẫn điềm đạm: “Chương này sắp hết rồi, anh im lặng chút em sẽ đọc nhanh hơn.” Cô biết rõ ý đồ của anh.

Thế là anh kiên nhẫn chờ đợi, không làm gì khác mà chỉ lặng lẽ quan sát dáng vẻ khi đọc sách của cô. Tô Kiến Thanh rất tập trung, thi thoảng lại có tiếng trang sách lật qua. Khí chất của cô đặc biệt thu hút, dịu dàng động lòng người, tựa hoa phù dung nở giữa núi xa, như đoá lan tinh khôi giữa chốn tịch liêu. Kỳ Chính Hàn nheo lại đôi mắt, cảm giác cổ họng và khóe mắt mình khô khốc, yết hầu khẽ trượt xuống. Chỉ cần nhìn cô như thế này thôi, tâm trạng bất giác sẽ trở nên thư thái vui vẻ.

Từ góc độ của anh có thể thấy một phần nội dung trên sách, chương này đã đọc xong rồi, cô lại lật qua trang sau.

11

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.