TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 100
Chương 100

Đột nhiên, một tiếng ù ù vang lên. Tô Kiến Thanh giật mình, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa đang chầm chậm mở ra, sau đó lại nhìn sang Kỳ Chính Hàn.

Cô đặt sách xuống, biết anh đang sốt ruột vì điều gì, ngoan ngoãn bước đến.

“Đọc gì vậy?” Anh hỏi.

“Tiểu thuyết tình cảm.” Cô leo lên giường.

“Nội dung ra sao?”

“Phụ nữ đều là độc trong xương.”

“Là ý gì?”

“Tức là, nếu anh yêu một người phụ nữ, cô ấy sẽ trở thành kẻ địch trong lòng anh. Lúc đó, anh thảm rồi.”

“Thảm thế nào?” Kỳ Chính Hàn nhướng mày, tỏ vẻ muốn được nghe kỹ hơn.

Tô Kiến Thanh nằm bên cạnh anh, tinh quái đáp: “Anh thử xem không phải sẽ biết sao?”

Anh cười bâng quơ: “Em đã nói là rất thảm, còn muốn anh thử hả?”

Cô không để ý đến anh nữa, xoay người tìm kiếm gì đó: “Ở đây có bao không?”

“Gấp cái gì.” Kỳ Chính Hàn ấn tay cô xuống không để cô lật gối tìm thứ kia. Anh kéo Tô Kiến Thanh vào lòng, giọng trầm ấm, chậm rãi và có chút lười biếng. “Ôm một lát đã.”

Tô Kiến Thanh ngơ ngác nhìn nét mặt bình tĩnh của anh. Một lúc sau, cô mới chậm rãi tựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim rắn rỏi mà nồng nhiệt ấy. Tiếng rèm cửa mở ra cuối cùng cũng dừng lại, trước mắt cô là khung cảnh ngoài ô cửa sổ sát đất, một thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm.

“Nhìn bên ngoài đi.” Anh nói.

Cô nghe lời ngẩng đầu, hướng mắt ra ngoài. Giữa màn đêm, đối diện cửa sổ là một tòa cao ốc với mặt ngoài làm bằng kính. Hệ thống đèn trên từng tầng lầu được bật sáng theo một bố cục đặc biệt, ghép thành hình trái tim lấp lánh, ngay trung tâm trái tim ấy là hai chữ cái đầu trong tên của họ. Ánh đèn không quá rực rỡ song lại đủ mười phần rêu rao.

Tô Kiến Thanh trố mắt: “Anh làm à?”

Kỳ Chính Hàn cười nhẹ: “Em nghĩ sao?”

“Em nói thật nhé? Nhìn quê quá trời.” Miệng lưỡi chua chát, cô thẳng thừng phủ phàng.

Anh không hề bực bội, trái lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Không thích à?”

Tô Kiến Thanh không trả lời mà tò mò hỏi: “Không lẽ anh gõ cửa từng nhà rồi nhờ người ta bật đèn giúp?”

“Gõ cửa?” Kỳ Chính Hàn buồn cười. “Em nghĩ anh sẽ làm thế sao?”

“Vậy anh nói xem làm bằng cách nào?”

Anh nói: “Mua lại tòa nhà là được thôi mà.”

Một câu “mua lại là được thôi mà” nghe mà thật nghẹn họng.

Người đàn ông này đúng là hào phóng đến mức khó tin, vì muốn làm cô vui mà mua cả một tòa nhà.

Tô Kiến Thanh đã thấy bất ngờ lắm rồi, nhưng điều bất ngờ hơn còn ở phía sau.

Kỳ Chính Hàn tiếp tục nói: “Nó thuộc về em, sau này muốn xem gì, ngày nào anh cũng có thể biểu diễn cho em xem.”

“Không cần, em chẳng muốn xem đâu.” Cô vừa thẹn vừa vui, rúc vào lòng anh, giục. “Mau kéo rèm lại đi.”

“Được, được, kéo ngay cho em đây.”

Kỳ Chính Hàn nở nụ cười chiều chuộng, dịu dàng vén tóc mái của cô: “Đã rút kinh nghiệm, lần sau sẽ nghĩ ra cái gì đó mới mẻ hơn, không thể làm bé con của anh quê một cục nữa.”

Cô cúi đầu cười.

Tô Kiến Thanh nép trong vòng tay yên tĩnh, còn Kỳ Chính Hàn thì lòng dạ rối bời, nghĩ ngợi những chuyện khác. Một lát sau, anh cất giọng khàn khàn: “Không ngờ em có duyên với người khác phái đến vậy, hại anh lúc nào cũng phải đề phòng trước sau.”

Tô Kiến Thanh ngước nhìn anh, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị nghi ngờ: “Anh giải thích xem, cụm từ “không ngờ” ấy là có ý gì?”

Kỳ Chính Hàn không đáp, chỉ cười nhạt. Thoáng sau, anh nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai cô: “Hôm đó, khi Thẩm Tu đề nghị thêm cảnh hôn, anh tưởng tượng đến cảnh em ở bên thằng khác…”

Đoạn, anh khẽ thở dài: “Mẹ nó chứ, không thể chịu nổi mà.”

Tô Kiến Thanh đực người ra. Đây là lần đầu cô nghe anh chửi thề. Nghe có vẻ như anh thực sự chịu không nổi.

Cô nói: “Nhưng em không thể cả đời không quay cảnh hôn được.”

Vậy mà anh lại “ừ” một tiếng, rầu rĩ nói: “Thì cả đời này đừng quay nữa.”

Tô Kiến Thanh nhắc nhở: “Cả đời rất dài đấy.”

“Có dài đến đâu chứ.” Anh nhướng mày, vẻ lười nhác, chẳng mấy để tâm.

Kỳ Chính Hàn cúi mắt, chạm vào ánh nhìn hoài nghi của cô. Rõ ràng chỉ là năm giây đối diện, nhưng dường như đã mất cả một đời. Trong khoảnh khắc dịu dàng thoáng qua ấy, đáy mắt đen sâu thẳm của anh có một thứ cảm xúc mà cô rất muốn nắm chặt.

Cô khép mắt, đón nhận cái ôm và nụ hôn nóng bỏng của anh.

Đầu lưỡi anh quấn lấy môi cô, từng nụ hôn chậm rãi trượt xuống. Một giọt nước lặng lẽ lan ra, hòa vào lòng hồ sâu thẳm dưới đáy vực.

Sự lãng mạn nhạt nhòa mà quý giá ấy tan vào màn đêm đặc quánh. Cô nhắm mắt cảm nhận, đắm chìm trong sự cưng chiều mong manh này. Ngón tay siết chặt lấy tay anh, như sợ rằng nếu không giữ chặt, khoảnh khắc vĩnh hằng này sẽ tan vào hư không.

13

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.