0 chữ
Chương 98
Chương 98
Cảm xúc vui vẻ không giấu được, bị anh nhìn thấu ngay. Kỳ Chính Hàn nhéo nhẹ má cô, bật cười: “Chỉ có vậy mà đã vui rồi sao?”
Tô Kiến Thanh lập tức cảm thấy như bị bắt bài, chẳng buồn đáp.
Anh lại nói: “Sau này có thời gian rảnh lúc quay phim, em có thể ghé đây chơi, trò chuyện nhiều hơn với ngoại.”
Cô liếc anh, hỏi còn kẹo không. Anh đưa thêm một viên, giống như đang dỗ trẻ con.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Bà ở đây lâu chưa?”
“Lâu rồi.” Kỳ Chính Hàn đẩy kính râm, thong thả kể lại. “Trước kia định đón bà về Yến Thành, nhưng bà không chịu được khí hậu ở đó. Còn Vân Khê thì điều kiện y tế lại không tốt, nên cuối cùng đưa bà tới đây. Có người chăm sóc, anh cũng yên tâm hơn.”
“Vân Khê?” Tô Kiến Thanh bẻ viên kẹo làm đôi, đưa một nửa cho anh, xem như phần thưởng nhỏ.
Kỳ Chính Hàn không nhận lấy mà cúi xuống nắm lấy cổ tay cô, đút viên kẹo vào miệng mình. Anh cười nhẹ: “Ừ, chúng ta xem như đồng hương một nửa, bất ngờ không?”
Tô Kiến Thanh cũng cười, gật đầu: “Vậy là vinh hạnh cho anh đó.”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nửa như cười nửa như không. Dáng vẻ thanh tú lại dịu dàng ấy của cô thật khiến người khác khó mà kiềm lòng. Anh cúi đầu, không nhịn được hôn lên khóe môi cô. Hương kẹo sữa thơm ngọt quấn lấy đôi môi hai người.
Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Sau này nếu em đến, có cần mua quà cho bà không?”
Anh lắc đầu: “Không cần đâu, bà không quan trọng mấy chuyện đó, người nhà với nhau cả.”
Tô Kiến Thanh “hử?” một tiếng, nghiêm túc đánh giá anh: “Người nhà là có ý gì?”
“Em nghĩ là gì?” Kỳ Chính Hàn cười khẽ, lời lẽ mập mờ.
Trong nhà có người gọi vào ăn cơm.
Tô Kiến Thanh vừa định đứng dậy thì bị anh kéo lại. Kỳ Chính Hàn xoa đầu cô, hỏi nhỏ: “Hôm qua anh có nói nặng lời không?”
Tô Kiến Thanh bỗng ngẩn người, không đáp.
Anh nắm cổ tay cô, giọng dịu dàng: “Sao không nói gì?”
Cô lắc đầu: “Không có, hết giận rồi.”
“Thật hết giận?” Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói lười nhác. “Thế sao đêm qua còn chui vào giấc mơ mắng anh, làm anh sợ đến mất ngủ hả?”
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên nhìn anh: “Anh mơ thấy em ư?”
“Gần đây còn thường nữa cơ, bản thân anh cũng thấy lạ lắm. Không ở bên cũng mơ thấy, ngủ cạnh rồi vẫn mơ thấy.” Anh nhướng mày dí dỏm nói. “Có phải em bỏ bùa anh rồi không, nhóc con?”
Tô Kiến Thanh bật cười, lắc đầu: “Nếu em biết bỏ bùa, chắc chắn sẽ tìm cách để tiền bạc rủng rỉnh, ai rảnh mà lo anh mơ thấy ai chứ?”
Kỳ Chính Hàn cười rộ lên, sung sướиɠ ra mặt.
Sau đó, lại nghe cô lẩm bẩm một câu: “Hơn nữa, có mơ rồi cũng đâu thấy anh đến tìm em.”
Anh khẽ hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Không tìm em? Vậy người đang sống sờ sờ trước mặt em là ai hả?”
Tô Kiến Thanh chẳng nghĩ ngợi đã đáp: “Anh đến chỉ để kiếm chuyện với em thôi.”
Anh nâng cằm cô lên, hạ thấp giọng: “Còn nói là hết giận? Anh thấy em thù dai lắm đấy.”
Trong nhà có người gọi ra: “Mau vào ăn cơm!”
“Thôi vậy, tối nay anh sẽ bồi tội với em sau.” Kỳ Chính Hàn thả chân đang vắt chéo, đứng dậy. “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Các cô hộ lý ở đây rất đông, mỗi người một việc. Căn biệt thự này giống như một viện dưỡng lão quy mô lớn, nhưng chỉ phục vụ duy nhất một người.
Bữa cơm diễn ra náo nhiệt, hòa thuận. Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là Tô Kiến Thanh. Ngược lại, Kỳ Chính Hàn lại ngồi xa hơn một chút. Nhưng thấy cô gái nhỏ được quý mến, anh cũng cười đến híp cả mắt.
Bà cụ kể với cô về mấy chuyện xấu hổ hồi bé của anh, Kỳ Chính Hàn ho hai tiếng, cố vớt vát: “Bà nhớ nhầm rồi, đừng có thêm mắm dặm muối nữa.”
Bà lập tức nhíu mày: “Ây da, đồ vô lương tâm. Cái quần thủng đáy hồi nhỏ của cháu là bà may cho đó, đến giờ vẫn còn giữ ở nhà kia kìa.”
Gương mặt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn bỗng đỏ bừng, anh vội xua tay: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”
Tô Kiến Thanh ngồi bên cạnh cố nín cười.
Tô Kiến Thanh lập tức cảm thấy như bị bắt bài, chẳng buồn đáp.
Anh lại nói: “Sau này có thời gian rảnh lúc quay phim, em có thể ghé đây chơi, trò chuyện nhiều hơn với ngoại.”
Cô liếc anh, hỏi còn kẹo không. Anh đưa thêm một viên, giống như đang dỗ trẻ con.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Bà ở đây lâu chưa?”
“Lâu rồi.” Kỳ Chính Hàn đẩy kính râm, thong thả kể lại. “Trước kia định đón bà về Yến Thành, nhưng bà không chịu được khí hậu ở đó. Còn Vân Khê thì điều kiện y tế lại không tốt, nên cuối cùng đưa bà tới đây. Có người chăm sóc, anh cũng yên tâm hơn.”
“Vân Khê?” Tô Kiến Thanh bẻ viên kẹo làm đôi, đưa một nửa cho anh, xem như phần thưởng nhỏ.
Tô Kiến Thanh cũng cười, gật đầu: “Vậy là vinh hạnh cho anh đó.”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nửa như cười nửa như không. Dáng vẻ thanh tú lại dịu dàng ấy của cô thật khiến người khác khó mà kiềm lòng. Anh cúi đầu, không nhịn được hôn lên khóe môi cô. Hương kẹo sữa thơm ngọt quấn lấy đôi môi hai người.
Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Sau này nếu em đến, có cần mua quà cho bà không?”
Anh lắc đầu: “Không cần đâu, bà không quan trọng mấy chuyện đó, người nhà với nhau cả.”
Tô Kiến Thanh “hử?” một tiếng, nghiêm túc đánh giá anh: “Người nhà là có ý gì?”
“Em nghĩ là gì?” Kỳ Chính Hàn cười khẽ, lời lẽ mập mờ.
Tô Kiến Thanh vừa định đứng dậy thì bị anh kéo lại. Kỳ Chính Hàn xoa đầu cô, hỏi nhỏ: “Hôm qua anh có nói nặng lời không?”
Tô Kiến Thanh bỗng ngẩn người, không đáp.
Anh nắm cổ tay cô, giọng dịu dàng: “Sao không nói gì?”
Cô lắc đầu: “Không có, hết giận rồi.”
“Thật hết giận?” Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói lười nhác. “Thế sao đêm qua còn chui vào giấc mơ mắng anh, làm anh sợ đến mất ngủ hả?”
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên nhìn anh: “Anh mơ thấy em ư?”
“Gần đây còn thường nữa cơ, bản thân anh cũng thấy lạ lắm. Không ở bên cũng mơ thấy, ngủ cạnh rồi vẫn mơ thấy.” Anh nhướng mày dí dỏm nói. “Có phải em bỏ bùa anh rồi không, nhóc con?”
Tô Kiến Thanh bật cười, lắc đầu: “Nếu em biết bỏ bùa, chắc chắn sẽ tìm cách để tiền bạc rủng rỉnh, ai rảnh mà lo anh mơ thấy ai chứ?”
Sau đó, lại nghe cô lẩm bẩm một câu: “Hơn nữa, có mơ rồi cũng đâu thấy anh đến tìm em.”
Anh khẽ hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Không tìm em? Vậy người đang sống sờ sờ trước mặt em là ai hả?”
Tô Kiến Thanh chẳng nghĩ ngợi đã đáp: “Anh đến chỉ để kiếm chuyện với em thôi.”
Anh nâng cằm cô lên, hạ thấp giọng: “Còn nói là hết giận? Anh thấy em thù dai lắm đấy.”
Trong nhà có người gọi ra: “Mau vào ăn cơm!”
“Thôi vậy, tối nay anh sẽ bồi tội với em sau.” Kỳ Chính Hàn thả chân đang vắt chéo, đứng dậy. “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Các cô hộ lý ở đây rất đông, mỗi người một việc. Căn biệt thự này giống như một viện dưỡng lão quy mô lớn, nhưng chỉ phục vụ duy nhất một người.
Bữa cơm diễn ra náo nhiệt, hòa thuận. Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là Tô Kiến Thanh. Ngược lại, Kỳ Chính Hàn lại ngồi xa hơn một chút. Nhưng thấy cô gái nhỏ được quý mến, anh cũng cười đến híp cả mắt.
Bà cụ kể với cô về mấy chuyện xấu hổ hồi bé của anh, Kỳ Chính Hàn ho hai tiếng, cố vớt vát: “Bà nhớ nhầm rồi, đừng có thêm mắm dặm muối nữa.”
Bà lập tức nhíu mày: “Ây da, đồ vô lương tâm. Cái quần thủng đáy hồi nhỏ của cháu là bà may cho đó, đến giờ vẫn còn giữ ở nhà kia kìa.”
Gương mặt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn bỗng đỏ bừng, anh vội xua tay: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”
Tô Kiến Thanh ngồi bên cạnh cố nín cười.
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
