TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 97
Chương 97

Kỳ Chính Hàn cười nhẹ, đẩy xe lăn của bà ra sau nhà, tránh đi ánh nắng gay gắt. Rồi anh nghiêng người, thấp giọng nói với cô: “Bà già rồi, lúc nhớ lúc quên, em cứ thuận theo bà mà đáp, tránh để bà nói lan man.”

Cô xác nhận lại: “Nói theo lời bà sao?”

Anh gật đầu.

Tô Kiến Thanh nhìn vào đôi mắt lấp lánh mong chờ của bà: “Dạ đúng, con là vợ anh ấy.”

Sau lập thu, gió trở nên khô ráo và ấm áp, thời tiết chuyển mùa, cành lá lay động.

Trên gương mặt ba người đều đong đầy nét cười.

Tô Kiến Thanh đột nhiên mong muốn thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.

Muốn níu lấy làn gió vừa lướt qua tán cây, muốn giữ lại cánh bướm đang bay về phía trước, muốn đóng khung ánh nắng đang chiếu lên hiên nhà, muốn giữ lại khoảnh khắc anh thấu hiểu và xót thương cô.

Bà lão ngồi trên xe lăn được đẩy đến bên tường, gió xuyên qua hành lang quét qua người họ.

Bà nhìn cô, nắm lấy tay cô, không ngừng tán dương: “Ôi chao, tốt quá, tốt quá! Cháu có phúc lắm đấy, Hàn Hàn.”

Tô Kiến Thanh cười, ngoảnh lại nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn bật cười sảng khoái, vỗ nhẹ lên vai cô: “Được rồi, em trò chuyện với bà đi, anh đợi bên ngoài.”

Cô có chút căng thẳng như lần đầu ra mắt phụ huynh, hạ giọng hỏi: “Em… em phải nói gì đây?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Bà cụ lắm chuyện lắm, không đến lượt em lên tiếng đâu, cứ nghe là được.”

Tô Kiến Thanh gật đầu, bị giữ lại bên cạnh bà ngoại, bắt đầu tán gẫu với bà.

Quả nhiên anh không nói sai, bà cụ nắm tay cô hỏi suốt nửa ngày, nào là tên họ, tuổi tác, học vấn, trong nhà có mấy người… so với cháu ngoại ruột của mình còn quan tâm hơn.

Khiến Tô Kiến Thanh có cảm giác mình đang ra mắt gia đình anh thật vậy.

Trong lúc trò chuyện, cô quan sát kỹ bà cụ, phát hiện nét mày mắt của bà và Kỳ Chính Hàn có nhiều điểm tương đồng. Dưới ánh nắng, đôi con ngươi của bà hiện lên màu sắc nhạt, dù khóe mắt đã hõm sâu vì tuổi tác nhưng không khó để hình dung, hồi trẻ chắc hẳn bà là một mỹ nhân rất tinh xảo.

Chưa đầy mười phút, bà cụ đột nhiên kêu lên: “Ôi! không xong rồi! Bụng ta khó chịu quá!”

Trời ạ, làm sao bây giờ? Tô Kiến Thanh lập tức hoảng hốt, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, may mà có một dì hộ lý bình tĩnh chạy đến xem: “Để tôi, để tôi.”

Rất nhanh, bà cụ được đưa đi giải quyết nỗi buồn.

Không gian yên tĩnh trở lại, Tô Kiến Thanh đưa mắt tìm người, cuối cùng thấy Kỳ Chính Hàn đang ngồi trên chiếc ghế dài trong sân.

Mặt trời rực rỡ, anh đeo kính râm, dáng vẻ thong dong, chẳng làm gì cả, chỉ yên lặng tận hưởng ánh nắng, tâm trạng có vẻ khá tốt.

“Có phúc quá nhỉ, Hàn Hàn ơi.” Cô đi đến, trêu chọc một câu.

Anh bật cười, vươn tay muốn kéo cô vào lòng: “Có cơ hội là diễn luôn chứ gì?”

Tô Kiến Thanh ngồi xuống đùi anh, cười nói: “Nhờ phước của anh mà em được làm phu nhân quyền quý một lần.”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng, chỉ trầm mặc mà ngắm nghía. Sau lớp kính râm, ánh mắt anh có chút gì đó không đành lòng.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Anh giơ tay, vuốt nhẹ mi mắt cô, khẽ nói: “Mắt sưng rồi.”

Tô Kiến Thanh giật mình hít sâu một hơi: “Thật không?” Rồi lập tức dùng tay che mắt lại.

Kỳ Chính Hàn ôm cô, khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Ngốc.”

Những ngón tay mảnh khảnh lướt qua vành tai cô, theo đà luồn vào mái tóc dày mềm mại. Không biết một người không có trái tim liệu có từng ham mê một vài khoảnh khắc yên bình trong cuộc đời không? Tô Kiến Thanh tựa vào vai anh, siết chặt lấy tay anh, không muốn nghĩ thêm nữa.

Kỳ Chính Hàn giấu sẵn trong túi áo vest một ít kẹo cho Tô Kiến Thanh, là vị hạnh nhân cô thích nhất. Cô nhận lấy, nói cảm ơn, vừa xé vỏ vừa hỏi: “Trước đây anh từng dẫn bao nhiêu cô vợ đến gặp ngoại rồi?”

Anh cụp mắt nhìn cô, trả lời nghiêm túc: “Chỉ có mình em.”

“Ai mà tin.” Tô Kiến Thanh cười nhẹ, ánh nắng chói chang làm cô phải nheo mắt lại.

Kỳ Chính Hàn nhếch môi, bàn tay nhàn nhã đặt trên vai cô: “Không tin thì lát nữa cứ để bà tự nói cho em nghe.”

Tô Kiến Thanh ngậm kẹo trong miệng: “Chính anh còn bảo bà lớn tuổi hay quên mà, ai biết có bị anh giật dây để lừa em không.”

Anh nhướng mày, cười nhạt: “Anh lừa em làm gì?”

Nếu anh đã nói vậy, liệu cô có thể lén suy đoán mình là người đặc biệt không? Dĩ nhiên, cô không hỏi, mà anh cũng sẽ không nói.



Lời tác giả:

Sau này sẽ cố gắng đăng cố định vào buổi tối, viết xong sẽ đăng, không có giờ cụ thể.

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.