0 chữ
Chương 92
Chương 92
Nhắc đến mấy nhân vật lớn của Kinh giới thì hơi nhạy cảm, họ liền bỏ qua. Hương giới thì khép kín suốt mấy chục năm, chẳng có gì mới mẻ để nói. Thế nên, cái tên được nhắc đến nhiều nhất vẫn là “ông trùm” phía Đông, nhà họ Lê.
“Là địa bàn của nhà Lê Oánh.”
Nghe đến cái tên này Tô Kiến Thanh khẽ ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Tu, người vừa lên tiếng. Vừa khéo anh cũng đang nhìn cô, nhàn nhạt bổ sung: “Tôi thân với bọn họ.”
Điện thoại của Tô Kiến Thanh thình lình vang lên thông báo, chủ đề cũng theo đó dừng lại.
Cô đứng dậy: “Ngại quá, em có hẹn rồi. Mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi nhé.”
Phó đạo diễn nói mấy câu để giữ cô ở lại, Tô Kiến Thanh kiên trì bảo mình có việc gấp.
Cuối cùng cũng thoát thân, ra khỏi nhà hàng, cô thở hắt một hơi. Một bữa cơm mà hao tổn tâm trí đến thế, dù cô chẳng buồn mở miệng lấy một câu, thật không hiểu Kỳ Chính Hàn làm sao chịu được bao năm nay.
Tô Kiến Thanh đi tới khúc quẹo phía trước, cô dừng lại quan sát xung quanh, xác nhận không có ai bám theo. Một chiếc siêu xe đỗ ngay gần đó, Tô Kiến Thanh mở cửa bước lên.
Người phụ nữ cầm lái mặc một chiếc áo hai dây ngắn cũn, đang nhai kẹo cao su, dáng vẻ ngông nghênh. Dù lần đầu gặp mặt, Đinh Vũ Viện đã tự nhiên quét mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân: “Cô là nhân tình của Kỳ Chính Hàn à?”
Nhân tình, cách gọi này thật là…
Tô Kiến Thanh cài dây an toàn, yên lặng nhìn đối phương: “Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Ý bảo cô ấy nhanh chóng lái xe.
Đinh Vũ Viện đạp chân ga, cười cợt: “Dáng dấp nom cũng được đó, giống với Liêu Vũ Mân, nhưng xinh hơn cả trăm lần.”
Sự thẳng thắn của cô nàng khiến Tô Kiến Thanh có chút khó đỡ. Cô nhíu mày: “Chắc chị cũng không thích bị so sánh với người khác đâu nhỉ?”
Đinh Vũ Viện cười khẽ một tiếng rồi nhướng mày: “Sorry.”
Cô ấy xoay vô lăng, những ánh đèn neon trên con phố dần khuất khỏi gương chiếu hậu. Đinh Vũ Viện nói: “Tìm chỗ nào uống chút gì đó đi?”
Tô Kiến Thanh khẽ “ừ” một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Kỳ Chính Hàn: [Em với Thẩm Tu là sao vậy?]
… Vị phó đạo diễn kia quả thực có cái miệng nhanh đến mức đáng sợ.
Cô thành thật trả lời: [Anh ấy muốn giữ nguyên kịch bản gốc, tức là bản có cảnh hôn.]
Kỳ Chính Hàn: [Nằm mơ.]
Tô Kiến Thanh cúi đầu nhắn tin, bên tai là tiếng gió đêm xao động của Thân Thành. Tin nhắn còn chưa viết xong, điện thoại đã rung lên, Kỳ Chính Hàn gọi tới.
Cô hoảng hốt ngắt máy.
Phản ứng hơi quá khích này khiến Đinh Vũ Viện ngồi bên cạnh bật cười: “Sao thế? Bị kiểm tra à?”
Tô Kiến Thanh ngẩng lên nhìn cô, chỉ ba giây sau, ánh đèn flash lướt qua, rọi sáng gương mặt của Đinh Vũ Viện. Lúc này, cô mới phát hiện nhan sắc của người trước mặt khác xa trên phim ảnh.
Cô ấy đã chỉnh sửa đôi chỗ.
Mở góc mắt, gọt cằm. Khuôn mặt so với trước kia tinh xảo hơn hẳn, nhưng cũng để lộ rõ dấu vết dao kéo. Tinh tế và tự nhiên, không thể cùng tồn tại trên một gương mặt được nhào nặn lại.
Đinh Vũ Viện lại nói: “Không sao, cô cứ nghe đi. Tôi sẽ im lặng.”
Tô Kiến Thanh không trả lời.
Kỳ Chính Hàn cũng không gọi lại nữa.
Cô liên hệ với Đinh Vũ Viện qua Weibo. Với một ngôi sao sở hữu hàng chục triệu fan, tin nhắn cá nhân rất dễ bị cuốn trôi. Nhưng chỉ một dòng nhắc đến Kỳ Chính Hàn, Đinh Vũ Viện liền phản hồi ngay.
Hai người cùng đến một quán bar.
Tô Kiến Thanh chưa từng đặt chân đến nơi này, cử chỉ có phần gò bó, lặng lẽ theo sau Đinh Vũ Viện.
Ngồi xuống bàn, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với lời mời “uống chút gì đó” của đối phương. Nơi này chẳng thích hợp để nói chuyện chút nào. Vị trí đối diện, Đinh Vũ Viện lớn tiếng hỏi cô muốn uống gì, Tô Kiến Thanh xua tay.
Chẳng mấy chốc, phục vụ mang lên một khay cocktail bạc hà đã pha sẵn. Lá bạc hà gắn trên thành ly, khẽ đung đưa dưới làn gió điều hòa.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô, Đinh Vũ Viện liền xích lại gần, vòng tay ôm vai cô, một tay cầm lấy hộp xúc xắc, lắc nhẹ: “Biết chơi đoán điểm không?”
Cô lắc đầu.
“Tôi dạy cô.”
Tô Kiến Thanh: “Không muốn chơi.”
Đinh Vũ Viện nói: “Thế này đi, nếu cô thắng, tôi hỏi gì đáp nấy, mà trả lời không được thì tôi uống. Còn nếu cô thua, cô uống, sao hả?”
Bốn chữ “hỏi gì đáp nấy” suýt khiến Tô Kiến Thanh lung lay. Nhưng cô có nguyên tắc của mình, sẽ không so tửu lượng ở những nơi thế này. Vì vậy cô điềm đạm nói: “Không chọn cái nào hết.”
Đinh Vũ Viện cười lớn: “Cô thú vị đấy.”
“Là địa bàn của nhà Lê Oánh.”
Nghe đến cái tên này Tô Kiến Thanh khẽ ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Tu, người vừa lên tiếng. Vừa khéo anh cũng đang nhìn cô, nhàn nhạt bổ sung: “Tôi thân với bọn họ.”
Điện thoại của Tô Kiến Thanh thình lình vang lên thông báo, chủ đề cũng theo đó dừng lại.
Cô đứng dậy: “Ngại quá, em có hẹn rồi. Mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi nhé.”
Phó đạo diễn nói mấy câu để giữ cô ở lại, Tô Kiến Thanh kiên trì bảo mình có việc gấp.
Cuối cùng cũng thoát thân, ra khỏi nhà hàng, cô thở hắt một hơi. Một bữa cơm mà hao tổn tâm trí đến thế, dù cô chẳng buồn mở miệng lấy một câu, thật không hiểu Kỳ Chính Hàn làm sao chịu được bao năm nay.
Người phụ nữ cầm lái mặc một chiếc áo hai dây ngắn cũn, đang nhai kẹo cao su, dáng vẻ ngông nghênh. Dù lần đầu gặp mặt, Đinh Vũ Viện đã tự nhiên quét mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân: “Cô là nhân tình của Kỳ Chính Hàn à?”
Nhân tình, cách gọi này thật là…
Tô Kiến Thanh cài dây an toàn, yên lặng nhìn đối phương: “Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Ý bảo cô ấy nhanh chóng lái xe.
Đinh Vũ Viện đạp chân ga, cười cợt: “Dáng dấp nom cũng được đó, giống với Liêu Vũ Mân, nhưng xinh hơn cả trăm lần.”
Sự thẳng thắn của cô nàng khiến Tô Kiến Thanh có chút khó đỡ. Cô nhíu mày: “Chắc chị cũng không thích bị so sánh với người khác đâu nhỉ?”
Cô ấy xoay vô lăng, những ánh đèn neon trên con phố dần khuất khỏi gương chiếu hậu. Đinh Vũ Viện nói: “Tìm chỗ nào uống chút gì đó đi?”
Tô Kiến Thanh khẽ “ừ” một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Kỳ Chính Hàn: [Em với Thẩm Tu là sao vậy?]
… Vị phó đạo diễn kia quả thực có cái miệng nhanh đến mức đáng sợ.
Cô thành thật trả lời: [Anh ấy muốn giữ nguyên kịch bản gốc, tức là bản có cảnh hôn.]
Kỳ Chính Hàn: [Nằm mơ.]
Tô Kiến Thanh cúi đầu nhắn tin, bên tai là tiếng gió đêm xao động của Thân Thành. Tin nhắn còn chưa viết xong, điện thoại đã rung lên, Kỳ Chính Hàn gọi tới.
Cô hoảng hốt ngắt máy.
Phản ứng hơi quá khích này khiến Đinh Vũ Viện ngồi bên cạnh bật cười: “Sao thế? Bị kiểm tra à?”
Cô ấy đã chỉnh sửa đôi chỗ.
Mở góc mắt, gọt cằm. Khuôn mặt so với trước kia tinh xảo hơn hẳn, nhưng cũng để lộ rõ dấu vết dao kéo. Tinh tế và tự nhiên, không thể cùng tồn tại trên một gương mặt được nhào nặn lại.
Đinh Vũ Viện lại nói: “Không sao, cô cứ nghe đi. Tôi sẽ im lặng.”
Tô Kiến Thanh không trả lời.
Kỳ Chính Hàn cũng không gọi lại nữa.
Cô liên hệ với Đinh Vũ Viện qua Weibo. Với một ngôi sao sở hữu hàng chục triệu fan, tin nhắn cá nhân rất dễ bị cuốn trôi. Nhưng chỉ một dòng nhắc đến Kỳ Chính Hàn, Đinh Vũ Viện liền phản hồi ngay.
Hai người cùng đến một quán bar.
Tô Kiến Thanh chưa từng đặt chân đến nơi này, cử chỉ có phần gò bó, lặng lẽ theo sau Đinh Vũ Viện.
Ngồi xuống bàn, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với lời mời “uống chút gì đó” của đối phương. Nơi này chẳng thích hợp để nói chuyện chút nào. Vị trí đối diện, Đinh Vũ Viện lớn tiếng hỏi cô muốn uống gì, Tô Kiến Thanh xua tay.
Chẳng mấy chốc, phục vụ mang lên một khay cocktail bạc hà đã pha sẵn. Lá bạc hà gắn trên thành ly, khẽ đung đưa dưới làn gió điều hòa.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô, Đinh Vũ Viện liền xích lại gần, vòng tay ôm vai cô, một tay cầm lấy hộp xúc xắc, lắc nhẹ: “Biết chơi đoán điểm không?”
Cô lắc đầu.
“Tôi dạy cô.”
Tô Kiến Thanh: “Không muốn chơi.”
Đinh Vũ Viện nói: “Thế này đi, nếu cô thắng, tôi hỏi gì đáp nấy, mà trả lời không được thì tôi uống. Còn nếu cô thua, cô uống, sao hả?”
Bốn chữ “hỏi gì đáp nấy” suýt khiến Tô Kiến Thanh lung lay. Nhưng cô có nguyên tắc của mình, sẽ không so tửu lượng ở những nơi thế này. Vì vậy cô điềm đạm nói: “Không chọn cái nào hết.”
Đinh Vũ Viện cười lớn: “Cô thú vị đấy.”
3
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
