TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 91
Chương 91

Vài ngày nữa cô sẽ lên đường đến Thân Thành, chuyện học bơi cứ thế bị bỏ lửng đầy tiếc nuối.

Kỳ Chính Hàn hỏi cô có muốn anh sắp xếp trợ lý không, cô ngượng ngùng từ chối. Thú thực, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh có người lạ kè kè lo liệu chuyện sinh hoạt cho mình.

Lục Bồi Văn không theo đoàn phim thường xuyên, vì vậy anh ấy bố trí một phó đạo diễn để chăm sóc Tô Kiến Thanh. Cụm từ “chăm sóc” này nghe rất kỳ lạ, cứ như cô là đứa trẻ chưa biết tự lo cho bản thân vậy. Nhưng nhìn chung, mọi người trong đoàn đều rất thân thiện và chu đáo. Dĩ nhiên, cô hiểu rõ mình đang được hưởng sái ánh hào quang của ai.

Khác với đoàn phim trước, ở đây chẳng có đồng nghiệp nào cùng trang lứa. Đứng trước các tiền bối, Tô Kiến Thanh vẫn có chút dè dặt.

Bộ phim này tên là “Trăng Sáng Tây Lâu”. Một nhân vật tên Minh Nguyệt, một nhân vật tên Hạ Tây Lâu. Người đóng vai Hạ Tây Lâu là “ông chú” U40 mà Kỳ Chính Hàn từng nhắc đến – Thẩm Tu.

Hôm khai máy cô đã gặp anh. Trước đây, cô chỉ biết đến Thẩm Tu qua màn ảnh, chẳng có mấy thông tin về anh. Chính vì vậy, hôm ấy, suýt nữa cô đã làm bầu không khí trở nên khó xử.

Theo nghi thức khai máy bên này, đoàn phim tìm một ngôi chùa để thắp hương cúng bái. Tô Kiến Thanh không rành quy củ, cũng chẳng quen ai, chỉ đứng cạnh một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ thẳng tắp, che kín mặt bằng khẩu trang và mũ.

Cô cứ tưởng anh là nhân viên đoàn phim, liền kéo anh lại hỏi han cách thức thế nào.

Người đàn ông kiên nhẫn trả lời, phong thái rất lịch thiệp, cho đến khi đạo diễn bên cạnh gọi anh là anh Thẩm, bảo anh qua đó trao đổi công việc.

Lúc này, Tô Kiến Thanh mới nhận ra có gì đó sai sai.

Xử lý xong mọi chuyện, người đàn ông kia quay lại, hỏi cô còn điều gì chưa rõ nữa không.

Cô ngước lên, cẩn thận quan sát sống mũi cao cùng cặp mày kiếm tinh anh không bị che khuất bởi khẩu trang.

Thấy cô có vẻ bối rối, anh mỉm cười: “Giờ mới nhận ra sao? Tôi là Tây Lâu.”

Tô Kiến Thanh giật mình, bèn lui ra sau một bước, lễ phép nói: “Chào anh Thẩm, em là Tô Kiến Thanh.”

Thẩm Tu gật đầu, ánh mắt vẫn đọng ý cười: “Danh tiếng của em, tôi nghe qua rồi.”

Dù khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Thẩm Tu trông vẫn trẻ hơn so với tuổi thật. Tô Kiến Thanh còn đang lúng túng thì chợt phát hiện, đằng sau anh có một nhóm người hâm mộ đang giơ điện thoại chụp hình.

Cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách để tránh bị dính vào tin đồn không đáng có.

Buổi tối, đoàn phim hẹn nhau ăn cơm. Phó đạo diễn mà Lục Bồi Văn ủy thác vẫn luôn theo sát cô. Thực tế mà nói, bữa cơm cũng không hoành tráng gì cho cam, một phòng bao nhỏ, chỉ có năm, sáu người quây quần quanh bàn.

Lúc gọi đồ uống, Tô Kiến Thanh chọn một chai bia.

Người bên cạnh bỗng buông lời khó chịu: “Tôi cứ tưởng gia giáo nhà cô Tô phải nghiêm ngặt lắm chứ.”

Cô ngẩng đầu nhìn người nọ, trên mặt Thẩm Tu thoáng qua nét cười.

Nếu không phải anh nhắc, suýt nữa cô quên mất Kỳ Chính Hàn từng dặn mình, đừng uống rượu của người khác khi ở bên ngoài.

“Làm gì có.” Tô Kiến Thanh cười nhạt, lắc đầu. “Ở nhà, em và cha vẫn thường uống với nhau lắm.”

Thẩm Tu chỉ cười mà không nói.

Anh nhận lấy bia từ nhân viên phục vụ, lịch sự khui nắp rồi rót cho cô nửa ly. Sau đó, anh cất lời, không nhẹ không nặng: “Vậy sửa lại cảnh hôn về như cũ được không?”

Tô Kiến Thanh đang dùng đũa khuấy bọt bia, động tác chợt khựng lại.

Thẩm Tu thong thả nói tiếp: “Tôi nhớ là vị tiên sinh kia của em vốn đâu hiểu nhiều về điện ảnh.”

Anh vừa nói xong, cả bàn đều lặng ngắt.

Cô bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, chuyện này không phải do em quyết định. Nếu anh thấy cần thiết, hoặc đạo diễn có gì không hài lòng, anh có thể trực tiếp trao đổi với anh ấy.”

Phó đạo diễn lập tức đứng ra hòa giải: “Đúng đúng, đừng làm khó một cô bé chứ. Nào, đến đây uống đi.”

Thẩm Tu vẫn nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

Tô Kiến Thanh khẽ nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm bia.

Cô không hoàn toàn đồng tình với cách làm của Kỳ Chính Hàn, nhưng cũng thấy Thẩm Tu có chút kỳ quặc. Đã không ưa chuyện tư bản thao túng thì việc gì còn nhận vai?

Bàn tiệc dần rôm rả trở lại, Tô Kiến Thanh im lặng ngồi nghe. Các diễn viên bắt đầu bàn chuyện giới điện ảnh, nói rằng có ba phe phái chính, phía Bắc là Kinh giới, phía Nam là Hương giới, còn phía Đông là Hỗ giới.

3

0

3 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.