0 chữ
Chương 93
Chương 93
Cô ấy đặt hộp xúc xắc xuống bàn, cúi đầu châm một điếu thuốc, rít nhẹ một hơi đầy thành thục: “Cô muốn biết gì, cứ hỏi.”
Tô Kiến Thanh nhìn gương mặt đối phương. Cô tin rằng giữa con người với nhau luôn tồn tại từ trường, ai hợp ai không, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm nhận. Thế nên, cô chẳng muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chị và anh ấy sao lại chia tay vậy?”
Đinh Vũ Viện nhả một làn khói, hương trà nhàn nhạt vấn vít trong miệng Tô Kiến Thanh.
Cô ấy nói: “Tôi chưa từng ở bên anh ta.”
Tô Kiến Thanh ngỡ ngàng: “Sao lại thế?”
Đình Vũ Viện: “Vì khi đó tôi chưa đủ tuổi. Anh ta cũng chẳng mong đợi gì ở tôi, cốt yếu là thích gương mặt này thôi.”
Lờ mờ nhớ lại năm sinh của Đinh Vũ Viện, cô ấy thực sự chỉ lớn hơn Tô Kiến Thanh có một hai tuổi, thậm chí còn nhập học từ sớm.
Lúc này, tâm trạng của Tô Kiến Thanh vô cùng phức tạp, không nhìn cô ấy nữa, chỉ siết chặt quai túi trên đùi, ngón tay vô thức miết đi miết lại.
Đinh Vũ Viện nhướng mày, tò mò hỏi: “Bên ngoài người ta đồn thế nào? Nói anh ta cấm sóng tôi à?”
Tô Kiến Thanh trả lời: “Nếu không phải thì tại sao chị không đóng phim nữa?”
Cô ấy thẳng thắn: “Vì tôi có bạn trai rồi.”
Tô Kiến Thanh im lặng.
Đinh Vũ Viện tiếp tục: “Tôi đã nói thẳng chuyện đó với anh ta, lẩn quẩn mãi trong cái vòng tròn đó thấy gò bó lắm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có tham vọng gì lớn, diễn xuất không tới nơi tới chốn, thấp bé thì cần nâng đỡ, muốn nổi hơn thì còn phải xem số, không đỏ lên được thì cả đời cứ lơ lửng giữa lưng chừng, có mệt không chứ.”
“Còn bạn trai chị?”
“Giờ đang lập công ty chung với tôi.”
Vừa nói, cô ấy vừa mở điện thoại, chìa ảnh bạn trai ra trước mặt Tô Kiến Thanh, còn hỏi cô thấy có đẹp trai không.
Nhìn người đàn ông trong ảnh với sống mũi thô, gương mặt góc cạnh, Tô Kiến Thanh thầm nghĩ, Đinh Vũ Viện đã bỏ rơi Kỳ Chính Hàn vì người này.
Tình yêu thực sự không thể lý giải nổi. Cô đẩy nhẹ gọng kính: “Đẹp trai.”
Đinh Vũ Viện hài lòng gật đầu: “Tóm lại, không biết là xuất phát từ lòng tốt hay vì thể diện, Kỳ Chính Hàn đã nói với tôi, có ra sao đi nữa cũng sẽ không làm khó một cô gái. Dù em có cắm sừng anh, anh cũng sẽ cho em một khoản tiền rời đi, hai ta nói một câu tan hợp vui vẻ.”
Tô Kiến Thanh nghiền ngẫm từng chữ.
Đinh Vũ Viện nghiêng đầu quan sát cô: “Sao vậy? Khó nghĩ lắm à?”
Cô lắc đầu, không đưa ra bình luận.
“Hay là càng thích anh ta hơn rồi?” Đinh Vũ Viện bật cười. “Cũng dễ hiểu thôi, có lúc anh ta đúng là rất mê người.”
Hút xong điếu thuốc, cô ấy coi như đã kể xong chuyện: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Tô Kiến Thanh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắc đến một cái tên: “Chị vừa nói tôi giống Liêu Vũ Mân.”
Đinh Vũ Viện “à” một tiếng: “Phải, vợ của người anh trai thứ hai của anh ta.”
“Hai người họ từng ở bên nhau à?”
“Không.” Đinh Vũ Viện lắc đầu. “Lúc nhỏ Kỳ Chính Hàn sống ở Vân Khê với mẹ, sau này mẹ anh ta mất, anh ta trở về Yến Thành, tâm tính dần nổi loạn. Liêu Vũ Mân có quan hệ tốt với nhà họ Kỳ, lớn hơn anh ta vài tuổi, tính tình cũng được lắm, rất quan tâm đến anh ta.”
Nói xong, cô ấy nhìn Tô Kiến Thanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô nói xem, loại tình cảm này có thể gọi là yêu không?”
Tô Kiến Thanh yên lặng suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô quen giữ lại quan điểm cá nhân khi trò chuyện với người lạ.
Nhưng Đinh Vũ Viện lại nói: “Còn tôi thì lại thấy không giống.”
Tô Kiến Thanh chuyển chủ đề: “Chuyện này là anh ấy kể với chị hả?”
“Ngay cả cô còn không biết thì anh ta làm sao nói với tôi được?” Đinh Vũ Viện cười nhạt. “Nghe người ta đồn thôi.”
Cô gật đầu: “Hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết.”
Hai người cùng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Đinh Vũ Viện lơ đãng nói: “Cô nói xem, kiểu phụ nữ nào mới khiến một gã đào hoa hết đường lạc lối nhỉ? Tôi khá là tò mò đấy.”
Dứt lời, cô ấy đảo mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân, bỗng nhiên lắc đầu, như thể muốn nói chắc chắn không phải kiểu người như cô rồi.
Tô Kiến Thanh cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Tán gẫu xong, Đinh Vũ Viện lại kéo Tô Kiến Thanh chơi xúc xắc, còn đưa thuốc lá cho cô.
Tô Kiến Thanh nhìn gương mặt đối phương. Cô tin rằng giữa con người với nhau luôn tồn tại từ trường, ai hợp ai không, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm nhận. Thế nên, cô chẳng muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chị và anh ấy sao lại chia tay vậy?”
Đinh Vũ Viện nhả một làn khói, hương trà nhàn nhạt vấn vít trong miệng Tô Kiến Thanh.
Cô ấy nói: “Tôi chưa từng ở bên anh ta.”
Tô Kiến Thanh ngỡ ngàng: “Sao lại thế?”
Đình Vũ Viện: “Vì khi đó tôi chưa đủ tuổi. Anh ta cũng chẳng mong đợi gì ở tôi, cốt yếu là thích gương mặt này thôi.”
Lờ mờ nhớ lại năm sinh của Đinh Vũ Viện, cô ấy thực sự chỉ lớn hơn Tô Kiến Thanh có một hai tuổi, thậm chí còn nhập học từ sớm.
Đinh Vũ Viện nhướng mày, tò mò hỏi: “Bên ngoài người ta đồn thế nào? Nói anh ta cấm sóng tôi à?”
Tô Kiến Thanh trả lời: “Nếu không phải thì tại sao chị không đóng phim nữa?”
Cô ấy thẳng thắn: “Vì tôi có bạn trai rồi.”
Tô Kiến Thanh im lặng.
Đinh Vũ Viện tiếp tục: “Tôi đã nói thẳng chuyện đó với anh ta, lẩn quẩn mãi trong cái vòng tròn đó thấy gò bó lắm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có tham vọng gì lớn, diễn xuất không tới nơi tới chốn, thấp bé thì cần nâng đỡ, muốn nổi hơn thì còn phải xem số, không đỏ lên được thì cả đời cứ lơ lửng giữa lưng chừng, có mệt không chứ.”
“Còn bạn trai chị?”
“Giờ đang lập công ty chung với tôi.”
Nhìn người đàn ông trong ảnh với sống mũi thô, gương mặt góc cạnh, Tô Kiến Thanh thầm nghĩ, Đinh Vũ Viện đã bỏ rơi Kỳ Chính Hàn vì người này.
Tình yêu thực sự không thể lý giải nổi. Cô đẩy nhẹ gọng kính: “Đẹp trai.”
Đinh Vũ Viện hài lòng gật đầu: “Tóm lại, không biết là xuất phát từ lòng tốt hay vì thể diện, Kỳ Chính Hàn đã nói với tôi, có ra sao đi nữa cũng sẽ không làm khó một cô gái. Dù em có cắm sừng anh, anh cũng sẽ cho em một khoản tiền rời đi, hai ta nói một câu tan hợp vui vẻ.”
Tô Kiến Thanh nghiền ngẫm từng chữ.
Đinh Vũ Viện nghiêng đầu quan sát cô: “Sao vậy? Khó nghĩ lắm à?”
Cô lắc đầu, không đưa ra bình luận.
“Hay là càng thích anh ta hơn rồi?” Đinh Vũ Viện bật cười. “Cũng dễ hiểu thôi, có lúc anh ta đúng là rất mê người.”
Tô Kiến Thanh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắc đến một cái tên: “Chị vừa nói tôi giống Liêu Vũ Mân.”
Đinh Vũ Viện “à” một tiếng: “Phải, vợ của người anh trai thứ hai của anh ta.”
“Hai người họ từng ở bên nhau à?”
“Không.” Đinh Vũ Viện lắc đầu. “Lúc nhỏ Kỳ Chính Hàn sống ở Vân Khê với mẹ, sau này mẹ anh ta mất, anh ta trở về Yến Thành, tâm tính dần nổi loạn. Liêu Vũ Mân có quan hệ tốt với nhà họ Kỳ, lớn hơn anh ta vài tuổi, tính tình cũng được lắm, rất quan tâm đến anh ta.”
Nói xong, cô ấy nhìn Tô Kiến Thanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô nói xem, loại tình cảm này có thể gọi là yêu không?”
Tô Kiến Thanh yên lặng suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô quen giữ lại quan điểm cá nhân khi trò chuyện với người lạ.
Nhưng Đinh Vũ Viện lại nói: “Còn tôi thì lại thấy không giống.”
Tô Kiến Thanh chuyển chủ đề: “Chuyện này là anh ấy kể với chị hả?”
“Ngay cả cô còn không biết thì anh ta làm sao nói với tôi được?” Đinh Vũ Viện cười nhạt. “Nghe người ta đồn thôi.”
Cô gật đầu: “Hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết.”
Hai người cùng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Đinh Vũ Viện lơ đãng nói: “Cô nói xem, kiểu phụ nữ nào mới khiến một gã đào hoa hết đường lạc lối nhỉ? Tôi khá là tò mò đấy.”
Dứt lời, cô ấy đảo mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân, bỗng nhiên lắc đầu, như thể muốn nói chắc chắn không phải kiểu người như cô rồi.
Tô Kiến Thanh cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Tán gẫu xong, Đinh Vũ Viện lại kéo Tô Kiến Thanh chơi xúc xắc, còn đưa thuốc lá cho cô.
3
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
