TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Vinh Liên: “...”

Đây... đây thật sự là Tô Tiểu Diệp – cái cô ngốc ngây thơ ngày nào sao?

Vinh Liên khẽ bĩu môi, gửi video cho cảnh sát nhờ hỗ trợ truy vết. Đồng thời, ra lệnh cho robot đấm liền ba cú vào bụng gã đàn ông kia: “Đã không biết giữ tay thì đừng trách. Nếu thích, nhà họ Vinh sẵn lòng tài trợ cho anh một cánh tay máy đấy.”

Gã đàn ông ôm bụng ngã oặt xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, không ngừng rêи ɾỉ.

Vinh Liên chẳng buồn quan tâm nữa, quay người rời khỏi câu lạc bộ đi tìm cảnh sát. Tô Diệp bị nghi ngờ trộm cắp, chuyện này có thể giao cho cơ quan chức năng xử lý. Xe lơ lửng là xe công cộng, con nhóc kia rõ ràng chịu bỏ tiền thuê loại đắt tiền, vậy mà lại không nghĩ đến chuyện thuê xe đen để tránh bị lần ra dấu vết.

Lúc bước xuống khỏi xe lơ lửng, tim Tô Diệp bỗng đập thình thịch dữ dội.

Không hiểu sao, khi nãy ngồi trên xe nhìn cảnh vật lùi dần qua ô cửa sổ, cô lại bất chợt nhớ đến một câu mà Vinh Niệm Từ từng nói với mình, khi ép cô nằm dưới thân: “Xe trong nhà hay xe ngoài kia, em muốn dùng cái nào cũng được. Nhưng chỉ cần tôi muốn, tôi nhất định sẽ tìm ra em.”

Đó là lần đầu tiên cô bỏ nhà ra đi, kết quả chưa đi được quá hai dặm đã bị bắt về, cũng là lần duy nhất, không bao giờ có lần thứ hai.

Tô Diệp xuống xe khi chiếc xe lơ lửng chuẩn bị rẽ vào đường cao tốc liên tỉnh, lén lút biến mất trong bóng tối.

Dọc theo cao tốc là những quán ăn nhỏ do tư nhân mở. Cô chui vào phía sau một quán ăn, lặng lẽ trốn trong một chiếc lu lớn đặt ở góc bếp.

Chiếc lu làm bằng hợp kim, hình như từng dùng để ủ dưa muối, bên trong vẫn còn vương chút mùi ẩm mặn. Tô Diệp đã mệt mỏi sau cả chặng đường trốn chạy, cuối cùng cũng thϊếp đi trong mùi vị lạ lẫm đó.

Cùng lúc ấy, Vinh Liên nhìn chằm chằm vào chiếc xe lơ lửng bị cưỡng chế dừng lại, bên trong hoàn toàn trống không, sắc mặt tối sầm đến mức như muốn nhỏ nước.

Vinh Niên lúc này mới thong thả đến nơi, khẽ lắc đầu với cô: “Tô Diệp từ chối kết nối hệ thống liên lạc với chúng ta.”

Vinh Liên tức giận đá mạnh vào xe một cú: “Cô bé này lại đang làm trò gì vậy chứ?”

Vinh Niên cũng không rõ: “Có thể là ba mẹ bên nhà họ Tô nói gì đó khiến cô bé sợ.”

Nhà họ Tô vốn là một gia tộc phụ thuộc của nhà họ Vinh. Khi còn nhỏ, mỗi năm Tô Diệp đều đến nhà họ Vinh ở lại một hai tháng. Hồi ấy cô rất bám Vinh Niệm Từ, suốt ngày lon ton chạy theo sau lưng chị. Vinh Niệm Từ vốn cao ngạo, không để tâm đến cô, nhưng cũng chưa từng xua đuổi. Hai người nói cho cùng chẳng có thù oán gì sâu sắc.

“Nhưng sao cô bé lại quyết định bỏ trốn nhanh đến thế?” Vinh Liên nhíu mày, lộ vẻ lo lắng. “Tôi sợ cô ta xảy ra chuyện.”

Vinh Niên cũng có biểu cảm tương tự, thở dài: “Nếu thật sự không được... thì để từ từ nghĩ cách lại.”

“Nhưng bệnh tình của chị tôi không thể trì hoãn.” Vinh Liên lắc đầu, ánh mắt dần tối lại: “Tiếp tục tìm. Cô ta chỉ có hai chân, không thể chạy quá xa.”

Quán ăn đó thực chất là một tiệm đen. Trong lu, Tô Diệp khẽ ngửi thấy mùi tanh của sắt gỉ, phải mất một lúc lâu mới chậm rãi nhận ra — nơi này có gì đó rất không ổn.

Cô đã từng đọc sách lịch sử, biết rằng ba trăm năm trước, Trung Quốc cổ đại chỉ rộng hơn một triệu cây số vuông, trình độ khoa học kỹ thuật cũng chưa phát triển. Khi đó, một người muốn xử lý một thi thể là việc cực kỳ khó khăn.

Nhưng giờ đây thì khác. Máy phân hủy tốc độ cao đã trở thành trang bị tiêu chuẩn trong bếp của các nhà hàng — dùng để xử lý thịt vụn. Một con heo hai trăm cân có thể bị “bốc hơi” hoàn toàn trong vòng chưa đầy một tiếng.

Sau khi thi thể bị phân hủy, trong phòng sẽ tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Bởi dù là người hay động vật, phần lớn trong cơ thể đều là nước.

Việc sử dụng máy phân hủy bị kiểm soát rất chặt, tuyệt đối không thể nào tự nhiên vận hành giữa đêm, trừ phi... có người muốn xử lý thứ gì đó không thể để lộ ánh sáng.

Có tiếng bước chân vang lên, ai đó đi vào nhà kho. Chiếc lu mà Tô Diệp đang trốn bị xe nâng nhấc bổng lên, đặt lên thùng một chiếc xe tải, rồi bị chở thẳng về phía núi sâu.

Tô Diệp nằm im không dám thở mạnh, cả người cứng đờ như tượng đá.

Ở bên kia, Vinh Niên nhẹ giọng khuyên: “Đừng nóng vội. Nhìn dáng vẻ của tiểu thư Tô, tộ thấy cô ấy cũng không ngốc như lời đồn.”

Nghe vậy, Vinh Liên lại càng sốt ruột: “Không sợ kẻ ngốc, chỉ sợ loại ngốc mà cứ tưởng mình thông minh!”

Vinh Niên: “...”

Nói vậy về Tô Diệp... thật sự ổn chứ?

Lúc này, một chiếc xe tải lớn lù lù chạy ngang qua, phía sau nhét đầy những chiếc lu hợp kim cỡ lớn.

4

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.