0 chữ
Chương 6
Chương 6
Giọng điệu lần này của Vinh Niệm Từ vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức chẳng có chút sát khí nào. Nhưng hệ thống quản gia lại nhạy bén phát hiện ra điều bất thường qua từng nhịp ngắt nhẹ, cách cô nhấn từng từ và dao động điện não tinh vi – tất cả đều ngấm ngầm mang theo mùi nguy hiểm.
Vinh Niệm Từ chậm rãi nói: “Chuyện tôi tỉnh lại... thay tôi giữ bí mật nhé?”
Hệ thống quản gia dè dặt lên tiếng: “Vâng... gia chủ đang trốn ai sao?”
Vinh Niệm Từ cười khẽ, nụ cười mang theo sát ý: “Đang Đang, cô đoán xem... ai là người gϊếŧ tôi?”
Hệ thống lập tức im bặt. Một lúc sau mới phát ra âm thanh “tách tách tách”, nhả ra một danh sách tên thật dài.
“Vinh Hoa, Vinh Vận, Vinh Niên, Vinh Liên...” Cô đọc một cái tên, liền xé toạc một tờ danh sách có tên người đó. Danh sách hệ thống liệt kê rất dài, Vinh Niệm Từ chỉ xé một nửa là đã thấy phiền, ngán ngẩm buông tay, giọng dửng dưng: “Những người còn lại trên danh sách, từ nay, không cho phép bước chân vào nhà họ Vinh.”
Bầu không khí như đông cứng lại. Hệ thống quản gia không dám nói gì thêm. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, Vinh Niệm Từ bắt đầu mất kiên nhẫn, nghiêng đầu hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Hệ thống: “...”
“Dự đoán sai rồi... Đang Đang cũng không biết.” Nó nghe như muốn khóc.
Vinh Niệm Từ không tiếp tục nổi cáu với hệ thống nữa, chỉ bực bội đi đi lại lại trong ý thức, lòng đầy phiền não. Cô nhớ kiếp trước đâu có tình huống kỳ lạ này – Tô Diệp khi ấy ngoan ngoãn vô cùng, gọi là đến, bảo ở là ở, thậm chí còn quỳ gối bên giường cô suốt một năm trời. Ban đầu còn ngại ngùng gọi cô là "Gia chủ", đỏ mặt đến mang tai, sau khi cô tỉnh lại thì mới bị ép gọi bằng cách khác.
Còn bây giờ... sao lại hoàn toàn khác biệt?
Tái sinh một lần, dĩ nhiên Tô Diệp không dễ bị bắt như kiếp trước, nhất là trong ba tiếng ngắn ngủi.
Cô lặn một mạch dưới con sông quanh thành, chui vào một câu lạc bộ đang mở tiệc ngoài trời. Vừa lên bờ, liền trà trộn vào đám người đang nhảy cầu xuống nước như thả bánh chẻo. Một người vỗ vai cô: “Người đẹp, lát nữa có nhảy không?”
Tô Diệp lau sạch nước đọng trước mắt, gật đầu cười khẽ: “Được nhé, tôi đi thay đồ trước.”
Người kia nheo mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ợ ra một hơi toàn mùi rượu, lẩm bẩm trong đầu: Cô tiếp rượu hôm nay sao thấp vậy nhỉ... Nhưng dáng thì ngon phết, chỗ nào cần có đều có.
Một lát sau, thân hình “ngon lành” ấy quay lại, chìa tay ra: “Tôi không có đồ sạch, cho tôi mượn chìa khoá.”
Gã đàn ông đưa chìa khóa cho cô như bị thôi miên, còn định sàm sỡ. Tô Diệp xoay người né tránh, bước nhanh rời đi.
Mở tủ đựng đồ của gã ra, cô tiện tay vơ một ít tiền, vẫn còn chưa hả giận, liền lôi quần áo của hắn ra, giẫm cho mấy cái thật lực rồi mới chịu bỏ đi.
Bên ngoài, tiếng nhạc ầm ĩ vang dội cả bầu trời. Tô Diệp cúi xuống nhặt một chiếc áo khoác trông có vẻ sạch sẽ từ dưới đất khoác lên người, lặng lẽ rời khỏi câu lạc bộ qua cửa sau.
Vừa ra ngoài, cô liền đi đến cây ATM gần đó, đổi toàn bộ tiền mặt lấy tiền điện tử và nạp vào thẻ chính.
Không chút chần chừ, cô gọi một chiếc xe lơ lửng, điểm đến — Trung Thành, cách đó cả ngàn cây số.
Cùng lúc đó, Vinh Liên dẫn theo một nhóm người xông thẳng vào câu lạc bộ.
Nhờ vào hệ thống giám sát tại biệt thự, họ đã phát hiện Tô Diệp lặn xuống sông chạy trốn. Trên đường cô đi, người của Vinh Liên cũng đã lùng sục kỹ lưỡng, câu lạc bộ này đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng hệ thống giám sát ở đây lại cố tình mờ nhòe — rõ ràng là để bảo vệ quyền riêng tư của khách.
Vinh Liên bật màn hình ảo, phóng to ảnh chân dung của Tô Diệp lên giữa không trung: “Có ai từng thấy người này không?”
Khí thế của Vinh Liên sắc lạnh, lại còn dẫn theo cả một đội robot khiến đám người xung quanh rụt rè đứng nép vào một bên. Mọi người lần lượt nhìn ảnh, rồi đồng loạt lắc đầu.
Lúc này, một gã đàn ông say khướt giơ tay lên, đánh một cái ợ nồng nặc mùi rượu: “Ơ... chẳng phải là... cô gái tiếp rượu hồi nãy sao?”
Vinh Liên lập tức quay sang, ánh mắt sắc bén: “Khi nào? Ở đâu?”
Gã đàn ông gãi cổ tay, lầm bầm: “Ơ... chìa khoá tôi đâu nhỉ? À phải rồi, cô ấy lấy mất chìa khoá của tôi...”
Vinh Liên liếc sơ từ trên xuống dưới, sau đó xoay người đi kiểm tra lại camera giám sát. Rất nhanh, cô xác nhận được Tô Diệp thực sự đã xuất hiện tại đây — ít nhất cũng có manh mối để lần theo.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh Tô Diệp quấn trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, thuần thục nạp tiền vào thẻ, rồi ung dung gọi một chiếc xe lơ lửng đắt đỏ rời đi... tất cả hành động đều nhanh nhẹn, gọn gàng, giống như một kẻ trốn chạy chuyên nghiệp đã làm quen từ lâu.
Vinh Niệm Từ chậm rãi nói: “Chuyện tôi tỉnh lại... thay tôi giữ bí mật nhé?”
Hệ thống quản gia dè dặt lên tiếng: “Vâng... gia chủ đang trốn ai sao?”
Vinh Niệm Từ cười khẽ, nụ cười mang theo sát ý: “Đang Đang, cô đoán xem... ai là người gϊếŧ tôi?”
Hệ thống lập tức im bặt. Một lúc sau mới phát ra âm thanh “tách tách tách”, nhả ra một danh sách tên thật dài.
“Vinh Hoa, Vinh Vận, Vinh Niên, Vinh Liên...” Cô đọc một cái tên, liền xé toạc một tờ danh sách có tên người đó. Danh sách hệ thống liệt kê rất dài, Vinh Niệm Từ chỉ xé một nửa là đã thấy phiền, ngán ngẩm buông tay, giọng dửng dưng: “Những người còn lại trên danh sách, từ nay, không cho phép bước chân vào nhà họ Vinh.”
Hệ thống: “...”
“Dự đoán sai rồi... Đang Đang cũng không biết.” Nó nghe như muốn khóc.
Vinh Niệm Từ không tiếp tục nổi cáu với hệ thống nữa, chỉ bực bội đi đi lại lại trong ý thức, lòng đầy phiền não. Cô nhớ kiếp trước đâu có tình huống kỳ lạ này – Tô Diệp khi ấy ngoan ngoãn vô cùng, gọi là đến, bảo ở là ở, thậm chí còn quỳ gối bên giường cô suốt một năm trời. Ban đầu còn ngại ngùng gọi cô là "Gia chủ", đỏ mặt đến mang tai, sau khi cô tỉnh lại thì mới bị ép gọi bằng cách khác.
Còn bây giờ... sao lại hoàn toàn khác biệt?
Tái sinh một lần, dĩ nhiên Tô Diệp không dễ bị bắt như kiếp trước, nhất là trong ba tiếng ngắn ngủi.
Tô Diệp lau sạch nước đọng trước mắt, gật đầu cười khẽ: “Được nhé, tôi đi thay đồ trước.”
Người kia nheo mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ợ ra một hơi toàn mùi rượu, lẩm bẩm trong đầu: Cô tiếp rượu hôm nay sao thấp vậy nhỉ... Nhưng dáng thì ngon phết, chỗ nào cần có đều có.
Một lát sau, thân hình “ngon lành” ấy quay lại, chìa tay ra: “Tôi không có đồ sạch, cho tôi mượn chìa khoá.”
Gã đàn ông đưa chìa khóa cho cô như bị thôi miên, còn định sàm sỡ. Tô Diệp xoay người né tránh, bước nhanh rời đi.
Mở tủ đựng đồ của gã ra, cô tiện tay vơ một ít tiền, vẫn còn chưa hả giận, liền lôi quần áo của hắn ra, giẫm cho mấy cái thật lực rồi mới chịu bỏ đi.
Vừa ra ngoài, cô liền đi đến cây ATM gần đó, đổi toàn bộ tiền mặt lấy tiền điện tử và nạp vào thẻ chính.
Không chút chần chừ, cô gọi một chiếc xe lơ lửng, điểm đến — Trung Thành, cách đó cả ngàn cây số.
Cùng lúc đó, Vinh Liên dẫn theo một nhóm người xông thẳng vào câu lạc bộ.
Nhờ vào hệ thống giám sát tại biệt thự, họ đã phát hiện Tô Diệp lặn xuống sông chạy trốn. Trên đường cô đi, người của Vinh Liên cũng đã lùng sục kỹ lưỡng, câu lạc bộ này đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng hệ thống giám sát ở đây lại cố tình mờ nhòe — rõ ràng là để bảo vệ quyền riêng tư của khách.
Vinh Liên bật màn hình ảo, phóng to ảnh chân dung của Tô Diệp lên giữa không trung: “Có ai từng thấy người này không?”
Khí thế của Vinh Liên sắc lạnh, lại còn dẫn theo cả một đội robot khiến đám người xung quanh rụt rè đứng nép vào một bên. Mọi người lần lượt nhìn ảnh, rồi đồng loạt lắc đầu.
Lúc này, một gã đàn ông say khướt giơ tay lên, đánh một cái ợ nồng nặc mùi rượu: “Ơ... chẳng phải là... cô gái tiếp rượu hồi nãy sao?”
Vinh Liên lập tức quay sang, ánh mắt sắc bén: “Khi nào? Ở đâu?”
Gã đàn ông gãi cổ tay, lầm bầm: “Ơ... chìa khoá tôi đâu nhỉ? À phải rồi, cô ấy lấy mất chìa khoá của tôi...”
Vinh Liên liếc sơ từ trên xuống dưới, sau đó xoay người đi kiểm tra lại camera giám sát. Rất nhanh, cô xác nhận được Tô Diệp thực sự đã xuất hiện tại đây — ít nhất cũng có manh mối để lần theo.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh Tô Diệp quấn trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, thuần thục nạp tiền vào thẻ, rồi ung dung gọi một chiếc xe lơ lửng đắt đỏ rời đi... tất cả hành động đều nhanh nhẹn, gọn gàng, giống như một kẻ trốn chạy chuyên nghiệp đã làm quen từ lâu.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
