TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

“Khoan đã.” Vinh Liên lập tức đứng dậy, ra hiệu cho người phía trước chặn xe lại: “Trên xe là gì?”

Người lái xe là một gã trung niên mặt đầy sẹo, cười nịnh bợ: “Thưa ngài, xe này là chở hàng lên núi đấy ạ, hàng đặc sản nông thôn.”

Vinh Liên liếc trái liếc phải, ánh mắt sắc bén như dao: “Giữa đêm giữa hôm, chở hàng lên núi?”

Gã đàn ông chỉ cười gượng, không nói thêm câu nào, rõ ràng đang giấu đầu hở đuôi.

Vinh Liên khoát tay. Dù gì cô cũng không phải cảnh sát, người hay ma thì cũng chẳng liên quan đến cô.

Nhưng đúng lúc đó, trong đám lu hợp kim lặng thinh kia, một giọng nói nhỏ yếu vang lên — run rẩy mà quen thuộc: “Vinh Liên tỷ... là chị thật sao?”

Vinh Liên: “...”

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Gã tài xế sững người, ngay sau đó định giẫm ga bỏ chạy.

Nhưng Vinh Niên phản ứng cực nhanh, búng ra một miếng điện cực, khiến hắn ngã gục bất tỉnh tại chỗ.

Vinh Liên nhảy lên chiếc xe tải cao gần ba mét, bắt đầu gõ từng cái lu một: “Tô Diệp? Cô ở đâu?”

Tô Diệp sợ đến cứng người. Vừa nãy nghe thấy giọng Vinh Liên thì không kìm được mà cầu cứu, nhưng khi xe dừng lại thật, cô lại hoảng hốt trở lại.

Cô sợ Vinh Liên. Nhưng điều khiến cô sợ hơn cả... là Vinh Niệm Từ.

Đến cái lu thứ ba mươi chín, Vinh Liên cuối cùng cũng lôi được Tô Diệp ra ngoài.

“Cô chạy cái gì mà chạy?” Vinh Liên giận đến mức muốn đập đầu: “Sao cô lại nghĩ có thể trốn thoát?”

Vinh Niên từ phía sau kéo tay cô ra, thở dài: “Đừng túm cổ người ta như thế... cô bé thở không nổi rồi kìa.”

Vinh Liên buông tay ra, Tô Diệp lập tức ngã ngồi xuống đất, nước mắt lem nhem khắp mặt, trông vô cùng thảm hại.

Nhìn bộ dạng rối bời của cô, Vinh Niên có hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Ờm... cô lau mặt đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Vinh Liên thì khom người xuống, vẻ mặt đầy chê bai, tiện tay đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Tô Diệp lau khô mặt, nức nở từng tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi không muốn lấy Vinh Niệm Từ.”

Vinh Liên trừng mắt: “Vì sao?”

“Tôi sợ cô ấy...” Tô Diệp mang ra câu trả lời kiểu mẫu, lí nhí nói: “Tôi ghét cô ấy.”

Vinh Liên: “...”

“Chị của tôi lợi hại thế cơ mà, cô lại dám ghét?” Gương mặt cô hiện rõ biểu cảm kiểu "tôi không hiểu nổi đám người phàm tục các cô nghĩ cái gì".

Vinh Niên lúc này lại ôn hòa phân tích, giọng điệu như đang giảng đạo lý: "Hiện tại, kết quả đánh giá trí lực của cô thuộc mức khiếm khuyết. Bố mẹ em đã chính thức chuyển giao quyền giám hộ cho nhà họ Vinh. Nên cho dù cô không cưới gia chủ, thì cũng vẫn nằm dưới quyền quản lý của chúng tôi. Không có gì khác cả."

Tô Diệp hít mũi một cái, nhỏ giọng phản bác: “Có chứ.”

Vinh Niên làm ra vẻ kiên nhẫn lắng nghe: “Vậy khác thế nào?”

Tô Diệp đỏ cả mũi, trả lời rất nghiêm túc: “Tôi không ngủ với cô ấy.”

Vinh Liên ngửa mặt nhìn trời: “Rốt cuộc ai dạy cô mấy thứ này thế hả?”

Vinh Niên đành chuyển sang đánh vào tình cảm: “Cô nghĩ xem, suýt chút nữa là cô bị chở thẳng lên núi phi tang xác rồi đấy, đúng không? Ở với chúng tôi, cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướиɠ.”

Tô Diệp bổ sung đúng lúc: “Còn được giữ lại toàn thây.”

Vinh Niên: “...”

Ai nhồi nhét cho cô bé này mấy cái tư tưởng kỳ lạ vậy trời!?

Vinh Liên gần như sụp đổ, nắm lấy vai Tô Diệp lắc mạnh: “Nếu không phải chị tôi chỉ có phản ứng với tên của cô, thì bọn này đã chẳng tốn công đi tìm! Tô Tiểu Diệp, cô muốn làm tôi tức chết phải không?!”

Tô Diệp ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

Thấy cô có dấu hiệu dao động, Vinh Niên lập tức tiếp lời, giọng khẩn thiết: “Gia chủ đang hôn mê, máy đo sóng não hoàn toàn không có phản ứng, như đã chết rồi vậy. Chỉ khi nghe thấy tên cô, chỉ lúc đó, não cô ấy mới có dao động. Là cô ấy đang tìm cô... không phải bọn tôi.”

Tô Diệp im lặng không nói gì nữa.

Cô lại nhớ về hình ảnh kiếp trước, Vinh Niệm Từ nằm trên giường bệnh.

Người phụ nữ từng mạnh mẽ đến mức tựa nữ thần, khi đó lại nằm im lìm trên chiếc giường trắng nhợt, sắc mặt còn tái hơn cả ga trải giường, thân thể mỏng manh như giấy. Biệt thự rộng lớn và trống trải kia giống như một con quái vật bằng thép biết ăn thịt người, nuốt trọn Vinh Niệm Từ, từng chút từng chút gặm mòn sinh khí trong cô.

“Buông tôi ra.” Tô Diệp nói khẽ với Vinh Liên.

Vinh Liên nở nụ cười xấu xa: “Thế thì cô phải hứa trước đã.”

Tô Diệp lập tức làm bộ buồn nôn: “Tôi muốn ói...”

Vinh Liên vội vàng rụt tay lại, ra chiều ghét bỏ, phủi phủi tay liên tục.

Vinh Niên thấy cơ hội tới, vội vàng nhẹ giọng dụ dỗ:

“Làm ơn... cô chỉ cần đi gặp gia chủ một lần thôi. Những chuyện khác, sau khi gặp rồi chúng ta sẽ bàn tiếp, được không?”

7

0

1 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.