0 chữ
Chương 5
Chương 5
Tô Nham lau mồ hôi, chột dạ nói thật: “Con bé... không có ở nhà. Chúng tôi cũng không biết nó đi đâu, có lẽ... bị lạc rồi.”
“Bị lạc?” Vinh Liên khẽ bật cười, giọng mỉa mai, đứng dậy, thong thả nói: “Tôi thấy... là nó bỏ trốn thì đúng hơn.”
Mẹ Tô nhíu mày, không quá đồng tình: “Với cái đầu của Tiểu Diệp, chắc nó chẳng nghĩ được đến chuyện bỏ trốn đâu. Từ bé đến giờ nó chưa từng bỏ nhà đi lần nào.”
Ánh mắt Vinh Liên lạnh lùng quét qua hai người: “Người, chúng tôi sẽ cho người tìm. Mà tìm được rồi...”
Tô Nham lập tức ngắt lời, hạ giọng lấy lòng: “Tôi đã ký giấy chuyển nhượng quyền giám hộ rồi. Con bé trí lực có vấn đề, tìm được cứ giao cho các người xử lý. Chỉ là... dự án bên Đông Thành...”
“Dự án đã nói là cho, thì không nuốt lời.” Vinh Liên liếc đôi vợ chồng bán con một cái đầy khinh bỉ: “Chuyện Tô Diệp, hai người chủ động buông tay thì càng tốt.”
...
Trong không gian trắng toát như bị tách khỏi thực tại, Vinh Niệm Từ chậm rãi tỉnh lại.
Ý thức cô lơ lửng trong một vùng mờ mịt rất lâu mới tìm được điểm neo ổn định.
Lúc này, giọng nói của hệ thống quản gia vang lên, là một chất giọng nữ trầm ổn kiểu nữ vương, mừng rỡ vô cùng: “Gia chủ, chào mừng trở về.”
Vinh Niệm Từ nhướng mày: “Cô bắt được tín hiệu của tôi à?”
Hệ thống quản gia tự hào trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Tập đoàn Vinh gia sở hữu công nghệ não lượng tử tiên tiến bậc nhất, hệ thống quản gia được thiết kế phục vụ độc quyền cho người đứng đầu Vinh gia, trải qua bao thế hệ cập nhật và nâng cấp, năng lực truy xuất và bắt tín hiệu vô cùng mạnh mẽ. Nó chỉ mất chưa tới một giây để cảm nhận và định vị được ý thức trọng sinh của Vinh Niệm Từ.
Vinh Niệm Từ gật đầu hài lòng, ý thức quay lại cơ thể, cảm nhận trong thoáng chốc, rồi khẽ nhíu mày: “Tôi vẫn chưa cử động được.”
Cô chết vì bệnh.
Sau khi chết, ý thức cô trôi dạt một thời gian rất dài, mãi cho đến khi bị kéo vào một “vật chứa”.
Còn chưa kịp quen với cơ thể này, cô đã nghe tiếng bác sĩ tuyên bố: “Tình trạng rất xấu, e là sẽ sống thực vật cả đời.”
Cảnh tượng quen thuộc, giọng nói quen thuộc...
Tất cả cứ như một vòng lặp định mệnh.
Cô đã dồn hết sức lực ý thức, chỉ để tạo nên một làn sóng dao động rất nhỏ khi nghe Vinh Liên nhắc đến chuyện muốn tìm người kết hôn.
Rồi khi nghe đến cái tên “Tô Diệp”, cô lại không kìm được mà dao động thêm lần nữa.
Cô biết, dù bản thân không phản ứng gì, thì theo đúng cốt truyện của kiếp trước, Tô Diệp cuối cùng vẫn sẽ trở thành vợ cô.
Nhưng... cô vẫn không nhịn được.
Hệ thống quản gia lên tiếng, giọng nói dịu dàng pha chút an ủi: “Xin gia chủ đừng nôn nóng, não bộ của người đang trong quá trình tự phục hồi. Chờ khi hoàn tất, người sẽ có thể tỉnh lại.”
Vụ tai nạn khiến khoang xe mất áp suất, não của Vinh Niệm Từ chịu tổn thương nghiêm trọng. Ý thức của cô hiện đang lưu trữ tạm thời trong thiết bị ghi nhớ lượng tử, chỉ khi não hoàn toàn phục hồi thì cô mới có thể trở lại kiểm soát cơ thể này.
Vinh Niệm Từ thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “À, vợ tôi đâu rồi?”
Hệ thống quản gia im lặng vài giây, rõ ràng chưa quen với cách gọi đó: “Ý ngài là... Tô Diệp tiểu thư?”
“Ừm.” Vinh Niệm Từ thừa nhận, giọng khẽ trầm xuống, đầy mong chờ. “Sao Vinh Liên còn chưa đưa người tới?”
“Xin chờ một lát,” Hệ thống biến mất vài giây, rồi quay lại với vẻ kích động không che giấu: “Tô tiểu thư... chạy mất rồi!”
“...” Vinh Niệm Từ hoàn toàn chết lặng trong vài giây.
“Thẻ chủ đâu? Báo cảnh sát định vị GPS đi!” Giọng cô gần như gào lên, gấp đến mức muốn nhảy dựng: “Cô ngốc đó mà chạy ra ngoài rất nguy hiểm biết không?”
Hệ thống tỏ vẻ vô tội: “Mất tích chưa tới 24 giờ, chưa thể báo án. Hơn nữa, Vinh Liên tiểu thư đã đích thân đi tìm. Dựa theo dữ liệu về thói quen và tính cách của Tô tiểu thư, tôi tính toán được là trong vòng ba tiếng nữa chắc chắn sẽ bị bắt về.”
Vinh Niệm Từ tức đến mức mắng ra một câu cực kỳ khó nghe, sau đó lại đổi giọng nũng nịu: “Đang Đang, bàn chuyện này một chút nha...”
Hệ thống rùng mình, không gian ý thức như chấn động theo: “À... là chuyện gì vậy?”
Mỗi lần Vinh Niệm Từ đổi giọng gọi như thế, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
“Bị lạc?” Vinh Liên khẽ bật cười, giọng mỉa mai, đứng dậy, thong thả nói: “Tôi thấy... là nó bỏ trốn thì đúng hơn.”
Mẹ Tô nhíu mày, không quá đồng tình: “Với cái đầu của Tiểu Diệp, chắc nó chẳng nghĩ được đến chuyện bỏ trốn đâu. Từ bé đến giờ nó chưa từng bỏ nhà đi lần nào.”
Ánh mắt Vinh Liên lạnh lùng quét qua hai người: “Người, chúng tôi sẽ cho người tìm. Mà tìm được rồi...”
Tô Nham lập tức ngắt lời, hạ giọng lấy lòng: “Tôi đã ký giấy chuyển nhượng quyền giám hộ rồi. Con bé trí lực có vấn đề, tìm được cứ giao cho các người xử lý. Chỉ là... dự án bên Đông Thành...”
“Dự án đã nói là cho, thì không nuốt lời.” Vinh Liên liếc đôi vợ chồng bán con một cái đầy khinh bỉ: “Chuyện Tô Diệp, hai người chủ động buông tay thì càng tốt.”
Trong không gian trắng toát như bị tách khỏi thực tại, Vinh Niệm Từ chậm rãi tỉnh lại.
Ý thức cô lơ lửng trong một vùng mờ mịt rất lâu mới tìm được điểm neo ổn định.
Lúc này, giọng nói của hệ thống quản gia vang lên, là một chất giọng nữ trầm ổn kiểu nữ vương, mừng rỡ vô cùng: “Gia chủ, chào mừng trở về.”
Vinh Niệm Từ nhướng mày: “Cô bắt được tín hiệu của tôi à?”
Hệ thống quản gia tự hào trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Tập đoàn Vinh gia sở hữu công nghệ não lượng tử tiên tiến bậc nhất, hệ thống quản gia được thiết kế phục vụ độc quyền cho người đứng đầu Vinh gia, trải qua bao thế hệ cập nhật và nâng cấp, năng lực truy xuất và bắt tín hiệu vô cùng mạnh mẽ. Nó chỉ mất chưa tới một giây để cảm nhận và định vị được ý thức trọng sinh của Vinh Niệm Từ.
Cô chết vì bệnh.
Sau khi chết, ý thức cô trôi dạt một thời gian rất dài, mãi cho đến khi bị kéo vào một “vật chứa”.
Còn chưa kịp quen với cơ thể này, cô đã nghe tiếng bác sĩ tuyên bố: “Tình trạng rất xấu, e là sẽ sống thực vật cả đời.”
Cảnh tượng quen thuộc, giọng nói quen thuộc...
Tất cả cứ như một vòng lặp định mệnh.
Cô đã dồn hết sức lực ý thức, chỉ để tạo nên một làn sóng dao động rất nhỏ khi nghe Vinh Liên nhắc đến chuyện muốn tìm người kết hôn.
Rồi khi nghe đến cái tên “Tô Diệp”, cô lại không kìm được mà dao động thêm lần nữa.
Cô biết, dù bản thân không phản ứng gì, thì theo đúng cốt truyện của kiếp trước, Tô Diệp cuối cùng vẫn sẽ trở thành vợ cô.
Hệ thống quản gia lên tiếng, giọng nói dịu dàng pha chút an ủi: “Xin gia chủ đừng nôn nóng, não bộ của người đang trong quá trình tự phục hồi. Chờ khi hoàn tất, người sẽ có thể tỉnh lại.”
Vụ tai nạn khiến khoang xe mất áp suất, não của Vinh Niệm Từ chịu tổn thương nghiêm trọng. Ý thức của cô hiện đang lưu trữ tạm thời trong thiết bị ghi nhớ lượng tử, chỉ khi não hoàn toàn phục hồi thì cô mới có thể trở lại kiểm soát cơ thể này.
Vinh Niệm Từ thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “À, vợ tôi đâu rồi?”
Hệ thống quản gia im lặng vài giây, rõ ràng chưa quen với cách gọi đó: “Ý ngài là... Tô Diệp tiểu thư?”
“Ừm.” Vinh Niệm Từ thừa nhận, giọng khẽ trầm xuống, đầy mong chờ. “Sao Vinh Liên còn chưa đưa người tới?”
“Xin chờ một lát,” Hệ thống biến mất vài giây, rồi quay lại với vẻ kích động không che giấu: “Tô tiểu thư... chạy mất rồi!”
“...” Vinh Niệm Từ hoàn toàn chết lặng trong vài giây.
“Thẻ chủ đâu? Báo cảnh sát định vị GPS đi!” Giọng cô gần như gào lên, gấp đến mức muốn nhảy dựng: “Cô ngốc đó mà chạy ra ngoài rất nguy hiểm biết không?”
Hệ thống tỏ vẻ vô tội: “Mất tích chưa tới 24 giờ, chưa thể báo án. Hơn nữa, Vinh Liên tiểu thư đã đích thân đi tìm. Dựa theo dữ liệu về thói quen và tính cách của Tô tiểu thư, tôi tính toán được là trong vòng ba tiếng nữa chắc chắn sẽ bị bắt về.”
Vinh Niệm Từ tức đến mức mắng ra một câu cực kỳ khó nghe, sau đó lại đổi giọng nũng nịu: “Đang Đang, bàn chuyện này một chút nha...”
Hệ thống rùng mình, không gian ý thức như chấn động theo: “À... là chuyện gì vậy?”
Mỗi lần Vinh Niệm Từ đổi giọng gọi như thế, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
