TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Ngoài cửa vang lên tiếng mẹ cô gọi, dịu dàng, đầy dụ dỗ: “Tiểu Diệp, ra ăn cơm tối nào, mẹ nấu món cá con thích nhất đấy. Mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Tô Diệp chạy tới khóa trái cửa, cố kiềm lại cảm xúc: “Mẹ ơi, con đi tắm. Một tiếng sau con ra.”

Mẹ cô lầm bầm một câu “khuya rồi còn tắm táp gì” rồi bỏ đi.

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Ba mẹ chưa từng yêu thương cô, kiếp trước cô đã bị họ bán đi một lần.

Cô phản ứng chậm, cả đời trước phải mất hai mươi năm mới nhận ra sự thật này. Rồi lại mất thêm bốn năm để chấp nhận, để học cách bứt họ ra khỏi cuộc đời mình.

Đau đến tận xương tủy, cô đã nếm đủ rồi.

Kiếp này, Tô Diệp sẽ không bao giờ tin họ nữa. Cô hít một hơi thật sâu, buộc gọn túi hành lý nhỏ trước ngực, mở cửa sổ trần, trèo lên ban công tầng ba, rồi men theo thang leo ở mặt đông để đi xuống.

Góc đông nam của biệt thự là một khu đất trũng mọc đầy cỏ dại, không có camera an ninh.

Tô Diệp cẩn thận tụt xuống từ thang, len qua khe hở bức tường, lách vào bãi cỏ lớn dùng chung cho cả khu biệt thự. Bên cạnh là một hồ nhân tạo, hồ nối liền với con hào bao quanh khu dân cư.

Lúc này trời đã chạng vạng. Một buổi tối mùa hè, mặt hồ lấp lánh ánh đèn, có người đang bơi thuyền dạo mát.

Mình nên làm gì tiếp đây?

Tô Diệp đứng trước mặt nước, tim đập thình thịch, tay siết chặt quai túi. Bối rối, sợ hãi, luống cuống...

Đúng lúc ấy, trong đầu chợt vang lên giọng nói lãnh đạm, lạnh lẽo của Vinh Niệm Từ: “Nam Thành nhiều sông hồ như vậy, không biết bơi thì làm sao tự bảo vệ mình?”

Rồi ký ức lập tức kéo tới...

Tô Diệp bị ném thẳng vào hồ bơi cao tầng bằng kính trong suốt ở tầng 68.

Nước lạnh như dao cắt, cô hoảng loạn, sợ hãi, vùng vẫy tuyệt vọng...

Cuối cùng, bị ép học bơi giữa những cơn sặc nước, đến khi nôn ra ba lít nước mới được thả lên bờ.

Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ lăn tăn sóng nước. Tô Diệp khẽ lùi lại một bước, siết chặt nắm tay.

Vinh Niệm Từ...

Cô không muốn gặp lại nữa. Nhưng cô biết... sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt.

Đó là chuyện xảy ra không lâu sau khi Vinh Niệm Từ tỉnh lại.

Tô Diệp vốn không thích ra ngoài, lại càng không giỏi giao tiếp, thế nhưng Vinh Niệm Từ ngày nào cũng ép cô phải tham gia các buổi xã giao, dùng sức ép từng chút một buộc cô xoay vòng giữa giới thượng lưu, nơi ánh mắt lạnh nhạt và lời nói châm chọc ẩn sau lớp mặt nạ thượng đẳng.

Đỉnh điểm là một buổi dạ tiệc.

Tô Diệp bị đẩy xuống hồ bơi lạnh ngắt giữa tiếng nhạc và ánh đèn rực rỡ. Cô hoảng loạn giãy giụa trong nước. Sau đó, chính Vinh Niệm Từ là người kéo cô lên, nhưng sắc mặt Vinh Niệm Từ lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người toát ra hơi thở băng giá.

Về đến nhà, không nói hai lời, Vinh Niệm Từ liền ném cô vào bể nước, bắt học bơi.

Tô Diệp cuối cùng cũng học được, nhưng phải nằm liệt giường ba ngày vì cảm lạnh.

Giờ phút này, đứng trước mặt hồ lặng sóng, Tô Diệp siết chặt túi đồ trước ngực, vành mắt hoe đỏ, không kìm được lầm bầm chửi khẽ: “Đồ xấu xa... Tôi ghét cô.”

Nói xong, cô men theo bờ tường, lặng lẽ chui xuống hồ, cơ thể mềm mại như cá, lướt đi theo làn sóng lăn tăn do thuyền tạo ra, mỗi lúc một xa.

...

Hai tiếng sau, nhà họ Tô mới phát hiện Tô Diệp mất tích.

Mẹ cô đợi một tiếng không thấy cô xuống ăn cơm, nghĩ con gái đang dỗi nên đích thân lên gọi. Nhưng gõ cửa mãi vẫn không có tiếng trả lời.

Bà cứ nghĩ cô đang giận, liền hạ giọng mềm mỏng khuyên nhủ suốt cả buổi. Mãi đến khi bên trong vẫn im lìm không chút động tĩnh, bà mới sai người phá cửa.

Cửa bật mở, trong phòng không một bóng người.

Phản ứng đầu tiên của hai vợ chồng là con gái chắc đang trốn ở đâu đó trong nhà.

Họ không thể ngờ rằng Tô Diệp đã thật sự bỏ đi.

Từ bé đến lớn, Tô Diệp luôn là kiểu con gái nhút nhát, chịu đựng. Có giận mấy cũng chỉ trốn trong góc quen thuộc mà khóc, không dám cãi lời, càng không dám rời khỏi nhà nửa bước.

Vậy nên khi đã lục tung khắp mọi ngóc ngách quen thuộc mà vẫn không thấy người đâu, lúc ấy, bọn họ mới thực sự bắt đầu hoảng sợ.

Vẻ mặt không chút cảm xúc, Vinh Liên ngồi thẳng lưng trên ghế sofa phòng khách, liếc nhìn đồng hồ treo tường, lạnh nhạt nhắc: “Tô Nham, con gái ông đâu?”

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.