0 chữ
Chương 3
Chương 3
Vinh Niệm Từ vẫn nhắm nghiền mắt, không đáp lại, nhưng... máy đo từ não lại vang lên tiếng “Đinh” quen thuộc.
Vinh Liên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ – điều này chứng tỏ chị cô vẫn đang cảm nhận được thế giới bên ngoài, chỉ cần kiên trì tiếp tục, nhất định sẽ có ngày tỉnh lại!
“Chị thích cô gái nhà nào? Em sẽ đi tìm cho chị.” Vinh Liên cúi xuống, nhỏ giọng thủ thỉ như đang tâm sự: “Nam Thành mình có nhiều cô gái đến tuổi cưới gả lắm. Nếu chị không thích người ở Nam Thành, thì còn bốn thành khác nữa. Em sẽ tìm bằng được người khiến chị vừa ý.”
Vinh Niên nhanh chóng điều ra danh sách các dòng họ lớn trong năm thành. Vinh Liên lần lượt đọc tên từng nhà một. Nhưng đến khi đọc tới họ “Tô”...
“Đinh!” Sóng não dao động mạnh.
Vinh Niên khựng lại một giây rồi xác nhận: “Nhà họ Tô chỉ có một con gái đủ tuổi là Tô Diệp.”
Tô Diệp từng học chung với bọn họ. Cô ấy đầu óc không lanh lợi, phản ứng luôn chậm nửa nhịp so với người khác, nhưng tính cách hiền lành mềm mỏng, hoàn toàn có thể khống chế được. Biết rõ gốc gác, dễ quản, lại không có dã tâm.
Nếu phải chọn một người để tiến vào bên cạnh chị họ trong tình trạng này, thì Tô Diệp chính là nước cờ ổn nhất trong tất cả những nước cờ không hoàn hảo.
“Đinh!” Tiếng rung của máy não vang lên như tiếng nước sôi trào khỏi miệng ấm, càng lúc càng mãnh liệt.
Vinh Liên và Vinh Niên nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập phấn khích và quyết đoán: “Chúng ta đi đón người ngay.”
...
Tầng hai biệt thự nhà Tô, vùng ngoại ô vành đai năm phía Nam thành phố.
Tô Diệp gắng gượng ngồi dậy, vừa tỉnh lại đã khô họng đến mức muốn nôn khan. Cô đưa tay xoa xoa mặt, rồi cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình.
Da thịt vẫn nguyên vẹn bao bọc lấy khung xương, không bị thiêu thành than đen. Cô gái trong gương toàn thân vẫn lành lặn. Người trong gương vừa tròn hai mươi tuổi, gương mặt ửng hồng trẻ trung, đôi mắt trong veo không một gợn sóng. Mái tóc dài đen nhánh buông thẳng qua vai, hoàn toàn không có lấy một sợi bạc.
Tô Diệp ngây người nhìn hồi lâu, cảm giác vừa mơ hồ vừa trống rỗng. Cô còn nhớ rõ cái chết của mình, ngọn lửa như muốn nuốt trọn cơ thể, thiêu đốt từng tấc da thịt. Cơn đau bỏng rát đến mức khiến linh hồn cũng run rẩy. Mãi đến giờ cô mới mơ màng nhận ra, đây là mơ ư? Chắc là vậy... nếu là mơ, thì sẽ không thấy đau.
Bên ngoài phòng là phòng ngủ chính của ba mẹ cô. Từ đó truyền ra tiếng cãi vã.
Tô Diệp xỏ chân vào đôi dép bông, tay nắm đuôi con khủng long nhồi bông, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Cô do dự một chút, rồi lại rụt đầu vào, chột dạ vì hành động nghe lén của mình.
Chỉ tiếc rằng, ba mẹ cô chẳng hề có ý định hạ giọng. Họ hoàn toàn không quan tâm việc cô có nghe thấy hay không.
“Nhà họ Vinh là hạng người gì? Đã cho ông dự án, cho ông vốn mà vẫn chưa đủ? Ông còn dám đòi hỏi cái gì từ họ nữa?”
“Vinh Niệm Từ sống chết chưa rõ, nếu cô ta chết rồi thì nhà họ Diệp chúng ta gả sang đó cũng chẳng có nghĩa lý gì! Chẳng bằng nhân lúc còn chưa cưới mà đòi một chút, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
“Đàn bà nông cạn! Im miệng lại cho tôi! Dự án bên Hà Đông còn chưa đủ cho bà ăn à? Nếu chọc giận nhà họ Vinh, cả nhà mình xong đời!”
Tô Diệp chớp mắt mấy lần, ký ức như từng cơn sóng kéo về. Cô nhớ rõ cuộc tranh cãi này, nhớ rõ lý do ép cô gả cho chủ gia tộc nhà họ Vinh – Vinh Niệm Từ.
Người kia không lâu trước gặp tai nạn xe, giờ vẫn đang hôn mê. Họ muốn lấy hôn sự để “xung hỉ”, mong dùng vận mệnh của người sống để cứu người đang lơ lửng giữa ranh giới sống chết.
Vinh Niệm Từ.
Tô Diệp chậm rãi đọc ra ba chữ ấy, từng âm một như cắt vào da thịt.
Mỗi một lỗ chân lông trên người đều run rẩy.
Cô không muốn gặp lại người kia. Cô tuyệt đối không muốn gặp lại cô ấy!
Đây không phải là mơ.
Mà là ký ức chân thực, máu thịt và đau đớn, từng chuyện một, cô đã thật sự trải qua. Dù có làm lại một lần nữa, ba mẹ vẫn sẽ bán cô đi như cũ.
Từng tế bào trong cơ thể như đang thét gào... Chạy! Chạy ngay!
Tô Diệp lao vụt trở lại giường, chui đầu vào chăn, run rẩy trong im lặng.
Nhưng chưa đầy ba giây sau, cô lại bật dậy, chạy tới lục tủ, nhanh chóng gom đồ đạc, nhét vội vào một chiếc túi nhỏ.
Vinh Liên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ – điều này chứng tỏ chị cô vẫn đang cảm nhận được thế giới bên ngoài, chỉ cần kiên trì tiếp tục, nhất định sẽ có ngày tỉnh lại!
“Chị thích cô gái nhà nào? Em sẽ đi tìm cho chị.” Vinh Liên cúi xuống, nhỏ giọng thủ thỉ như đang tâm sự: “Nam Thành mình có nhiều cô gái đến tuổi cưới gả lắm. Nếu chị không thích người ở Nam Thành, thì còn bốn thành khác nữa. Em sẽ tìm bằng được người khiến chị vừa ý.”
Vinh Niên nhanh chóng điều ra danh sách các dòng họ lớn trong năm thành. Vinh Liên lần lượt đọc tên từng nhà một. Nhưng đến khi đọc tới họ “Tô”...
“Đinh!” Sóng não dao động mạnh.
Vinh Niên khựng lại một giây rồi xác nhận: “Nhà họ Tô chỉ có một con gái đủ tuổi là Tô Diệp.”
Nếu phải chọn một người để tiến vào bên cạnh chị họ trong tình trạng này, thì Tô Diệp chính là nước cờ ổn nhất trong tất cả những nước cờ không hoàn hảo.
“Đinh!” Tiếng rung của máy não vang lên như tiếng nước sôi trào khỏi miệng ấm, càng lúc càng mãnh liệt.
Vinh Liên và Vinh Niên nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập phấn khích và quyết đoán: “Chúng ta đi đón người ngay.”
...
Tầng hai biệt thự nhà Tô, vùng ngoại ô vành đai năm phía Nam thành phố.
Tô Diệp gắng gượng ngồi dậy, vừa tỉnh lại đã khô họng đến mức muốn nôn khan. Cô đưa tay xoa xoa mặt, rồi cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình.
Tô Diệp ngây người nhìn hồi lâu, cảm giác vừa mơ hồ vừa trống rỗng. Cô còn nhớ rõ cái chết của mình, ngọn lửa như muốn nuốt trọn cơ thể, thiêu đốt từng tấc da thịt. Cơn đau bỏng rát đến mức khiến linh hồn cũng run rẩy. Mãi đến giờ cô mới mơ màng nhận ra, đây là mơ ư? Chắc là vậy... nếu là mơ, thì sẽ không thấy đau.
Bên ngoài phòng là phòng ngủ chính của ba mẹ cô. Từ đó truyền ra tiếng cãi vã.
Tô Diệp xỏ chân vào đôi dép bông, tay nắm đuôi con khủng long nhồi bông, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Cô do dự một chút, rồi lại rụt đầu vào, chột dạ vì hành động nghe lén của mình.
“Nhà họ Vinh là hạng người gì? Đã cho ông dự án, cho ông vốn mà vẫn chưa đủ? Ông còn dám đòi hỏi cái gì từ họ nữa?”
“Vinh Niệm Từ sống chết chưa rõ, nếu cô ta chết rồi thì nhà họ Diệp chúng ta gả sang đó cũng chẳng có nghĩa lý gì! Chẳng bằng nhân lúc còn chưa cưới mà đòi một chút, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
“Đàn bà nông cạn! Im miệng lại cho tôi! Dự án bên Hà Đông còn chưa đủ cho bà ăn à? Nếu chọc giận nhà họ Vinh, cả nhà mình xong đời!”
Tô Diệp chớp mắt mấy lần, ký ức như từng cơn sóng kéo về. Cô nhớ rõ cuộc tranh cãi này, nhớ rõ lý do ép cô gả cho chủ gia tộc nhà họ Vinh – Vinh Niệm Từ.
Người kia không lâu trước gặp tai nạn xe, giờ vẫn đang hôn mê. Họ muốn lấy hôn sự để “xung hỉ”, mong dùng vận mệnh của người sống để cứu người đang lơ lửng giữa ranh giới sống chết.
Vinh Niệm Từ.
Tô Diệp chậm rãi đọc ra ba chữ ấy, từng âm một như cắt vào da thịt.
Mỗi một lỗ chân lông trên người đều run rẩy.
Cô không muốn gặp lại người kia. Cô tuyệt đối không muốn gặp lại cô ấy!
Đây không phải là mơ.
Mà là ký ức chân thực, máu thịt và đau đớn, từng chuyện một, cô đã thật sự trải qua. Dù có làm lại một lần nữa, ba mẹ vẫn sẽ bán cô đi như cũ.
Từng tế bào trong cơ thể như đang thét gào... Chạy! Chạy ngay!
Tô Diệp lao vụt trở lại giường, chui đầu vào chăn, run rẩy trong im lặng.
Nhưng chưa đầy ba giây sau, cô lại bật dậy, chạy tới lục tủ, nhanh chóng gom đồ đạc, nhét vội vào một chiếc túi nhỏ.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
