0 chữ
Chương 2
Chương 2
Và hình phạt ấy... tuyệt đối không dễ chịu.
Vinh Vận bật cười khinh miệt, tiếp tục: “Hệ thống quản gia nắm toàn bộ quyền điều hành nhà họ Vinh. Không cho ai truy cập, vậy sản nghiệp nhà họ Vinh ai lo? Công ty không vận hành nữa à? Hàng trăm người chờ phát lương biết sống sao?”
Lúc này, Vinh Liên bước lên, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: “Chú Ba chưa hề chỉ đích danh ai. Chú chỉ nêu lên nghi vấn hợp lý.”
Cô ngẩng đầu, đối diện thẳng với đám họ hàng kia: “Tôi đồng ý với nghi ngờ của chú Ba. Mặt khác, hệ thống quản gia đã bị đóng ngay sau khi chị tôi bị thương, và sẽ không khởi động lại cho đến khi chị tỉnh dậy. Về phần công ty, có hệ thống AI tự động duy trì, ít nhất có thể chống đỡ trong vòng ba năm.”
Ba năm? Bắt họ chờ một người thực vật suốt ba năm?
Vinh Vận cảm thấy thật nực cười, vừa định mở miệng phản bác thì đã bị Vinh Hoa đặt tay lên vai, ngắt lời bằng giọng lạnh băng: “Cứ thế đi. Không thấy rõ là bọn họ đang phòng chúng ta từng chút một sao? Muốn điều tra thì để họ tự điều tra. Chúng ta đừng dính vào nữa.”
Vinh Vận nghiến răng, trừng mắt nhìn Vinh Liên, khó chịu lên tiếng: “Cho dù Vinh Niệm Từ có gục xuống thì cũng không đến lượt đám hậu bối các người làm chủ! Anh cả, em thấy anh quá mềm lòng đấy.”
Vinh Vận nghiêng đầu, ánh mắt đầy mỉa mai nhìn Vinh Liên: “Có vài người, thua kém chị ruột của mình, không đủ năng lực để kế thừa sản nghiệp, ngày ngày chỉ biết ghen tỵ đến phát điên. Nói đến khả năng ra tay... e rằng cô mới là kẻ đáng nghi nhất.”
Vinh Liên như thể vừa nghe được một trò đùa vô thưởng vô phạt, cười nhạt: “Nhà họ Vinh cần một người gia chủ có năng lực. Ngoài chị tôi ra, không ai đủ tư cách, kể cả tôi. Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không để Vinh gia rơi vào tay bất kỳ ai khác.”
“Cô!” Vinh Vận tức đến nghẹn lời.
Nhưng Vinh Liên đã dứt khoát lên tiếng, không cho ai chen ngang: “Tôi sẽ tìm một người vợ cho chị ấy. Một người ở bên chăm sóc, thân cận trông nom. Tôi không tin bất kỳ ai... tôi chỉ tin thẻ chủ.”
Quan hệ hôn nhân có thể được tích hợp vào thẻ chủ. Chỉ cần đăng ký kết hôn, nếu một bên sinh lòng ác ý với bên còn lại, dù chưa có hành động cụ thể nào, thẻ chủ cũng sẽ tự động cảm nhận được, lập tức phát ra cảnh báo.
Thẻ chủ tồn tại bên trong cơ thể mỗi người, có thể cảm ứng mọi trạng thái cảm xúc và tinh thần. Tuy nhiên, chỉ khi thiết lập mối quan hệ cực kỳ thân mật, mới có thể kích hoạt toàn bộ quyền hạn của hệ thống.
Nói cách khác trong hệ thống này, vợ chồng là hai cá thể gắn bó, tin cậy và an toàn nhất.
Vinh Vận tức đến mức không thốt nên lời. Vinh Hoa chỉnh lại cổ áo, giọng thản nhiên như không: “Không thành vấn đề. Miễn là... gia chủ đồng ý.”
Vinh Niệm Từ vẫn nằm yên trên giường bệnh, ánh mắt khép chặt, hoàn toàn không có phản ứng gì trước màn tranh cãi của bọn họ. Nhưng đúng lúc đó, máy đo từ não lượng tử đột nhiên vang lên một tiếng "Đinh" giòn tan, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
Bác sĩ giật mình, vội vàng kiểm tra bảng dữ liệu, rồi bật thốt lên kinh ngạc: “Trong 0.3 giây vừa rồi, sóng não đột ngột trở lại hình thái bình thường!”
Vinh Liên và Vinh Niên lập tức nhào tới bên khoang kính: “Bác sĩ! Chị ấy sắp tỉnh rồi sao?”
Vị bác sĩ theo dõi thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn đó có một đợt sóng não ổn định. Có thể là do mấy lời các vị vừa nói khiến cô ấy bị kí©h thí©ɧ nhẹ. Máy đo từ lượng tử là thiết bị cực kỳ tinh vi, có thể cảm nhận được những dao động nhỏ nhất trong ý thức. Các vị... có thể thử lặp lại những lời vừa rồi, xem sao.”
Vinh Liên ngẫm lại từng câu nói, từ đầu đến cuối. Khi chậm rãi lặp lại đến câu: “Tôi sẽ tìm một người vợ cho chị ấy...”
“Đinh!” Máy từ não lại một lần nữa xuất hiện dao động mạnh.
Vinh Niệm Từ vẫn nằm bất động, nét mặt không chút biểu cảm. Thế nhưng khoảnh khắc vừa rồi, làn da cô dường như thoáng hiện lên một chút sắc hồng, linh khí như chớp mắt hiện hữu.
Bác sĩ gật đầu xác nhận: “Chính là đoạn này.”
Sắc mặt Vinh Hoa và Vinh Vận lập tức tối sầm lại, vô cùng khó coi.
Vinh Liên sững sờ chạm tay lên khoang kính, nhẹ giọng thì thầm: “Chị... chị thật sự đồng ý rồi sao?”
Vinh Vận bật cười khinh miệt, tiếp tục: “Hệ thống quản gia nắm toàn bộ quyền điều hành nhà họ Vinh. Không cho ai truy cập, vậy sản nghiệp nhà họ Vinh ai lo? Công ty không vận hành nữa à? Hàng trăm người chờ phát lương biết sống sao?”
Lúc này, Vinh Liên bước lên, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: “Chú Ba chưa hề chỉ đích danh ai. Chú chỉ nêu lên nghi vấn hợp lý.”
Cô ngẩng đầu, đối diện thẳng với đám họ hàng kia: “Tôi đồng ý với nghi ngờ của chú Ba. Mặt khác, hệ thống quản gia đã bị đóng ngay sau khi chị tôi bị thương, và sẽ không khởi động lại cho đến khi chị tỉnh dậy. Về phần công ty, có hệ thống AI tự động duy trì, ít nhất có thể chống đỡ trong vòng ba năm.”
Ba năm? Bắt họ chờ một người thực vật suốt ba năm?
Vinh Vận nghiến răng, trừng mắt nhìn Vinh Liên, khó chịu lên tiếng: “Cho dù Vinh Niệm Từ có gục xuống thì cũng không đến lượt đám hậu bối các người làm chủ! Anh cả, em thấy anh quá mềm lòng đấy.”
Vinh Vận nghiêng đầu, ánh mắt đầy mỉa mai nhìn Vinh Liên: “Có vài người, thua kém chị ruột của mình, không đủ năng lực để kế thừa sản nghiệp, ngày ngày chỉ biết ghen tỵ đến phát điên. Nói đến khả năng ra tay... e rằng cô mới là kẻ đáng nghi nhất.”
Vinh Liên như thể vừa nghe được một trò đùa vô thưởng vô phạt, cười nhạt: “Nhà họ Vinh cần một người gia chủ có năng lực. Ngoài chị tôi ra, không ai đủ tư cách, kể cả tôi. Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không để Vinh gia rơi vào tay bất kỳ ai khác.”
Nhưng Vinh Liên đã dứt khoát lên tiếng, không cho ai chen ngang: “Tôi sẽ tìm một người vợ cho chị ấy. Một người ở bên chăm sóc, thân cận trông nom. Tôi không tin bất kỳ ai... tôi chỉ tin thẻ chủ.”
Quan hệ hôn nhân có thể được tích hợp vào thẻ chủ. Chỉ cần đăng ký kết hôn, nếu một bên sinh lòng ác ý với bên còn lại, dù chưa có hành động cụ thể nào, thẻ chủ cũng sẽ tự động cảm nhận được, lập tức phát ra cảnh báo.
Thẻ chủ tồn tại bên trong cơ thể mỗi người, có thể cảm ứng mọi trạng thái cảm xúc và tinh thần. Tuy nhiên, chỉ khi thiết lập mối quan hệ cực kỳ thân mật, mới có thể kích hoạt toàn bộ quyền hạn của hệ thống.
Nói cách khác trong hệ thống này, vợ chồng là hai cá thể gắn bó, tin cậy và an toàn nhất.
Vinh Vận tức đến mức không thốt nên lời. Vinh Hoa chỉnh lại cổ áo, giọng thản nhiên như không: “Không thành vấn đề. Miễn là... gia chủ đồng ý.”
Bác sĩ giật mình, vội vàng kiểm tra bảng dữ liệu, rồi bật thốt lên kinh ngạc: “Trong 0.3 giây vừa rồi, sóng não đột ngột trở lại hình thái bình thường!”
Vinh Liên và Vinh Niên lập tức nhào tới bên khoang kính: “Bác sĩ! Chị ấy sắp tỉnh rồi sao?”
Vị bác sĩ theo dõi thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn đó có một đợt sóng não ổn định. Có thể là do mấy lời các vị vừa nói khiến cô ấy bị kí©h thí©ɧ nhẹ. Máy đo từ lượng tử là thiết bị cực kỳ tinh vi, có thể cảm nhận được những dao động nhỏ nhất trong ý thức. Các vị... có thể thử lặp lại những lời vừa rồi, xem sao.”
Vinh Liên ngẫm lại từng câu nói, từ đầu đến cuối. Khi chậm rãi lặp lại đến câu: “Tôi sẽ tìm một người vợ cho chị ấy...”
“Đinh!” Máy từ não lại một lần nữa xuất hiện dao động mạnh.
Vinh Niệm Từ vẫn nằm bất động, nét mặt không chút biểu cảm. Thế nhưng khoảnh khắc vừa rồi, làn da cô dường như thoáng hiện lên một chút sắc hồng, linh khí như chớp mắt hiện hữu.
Bác sĩ gật đầu xác nhận: “Chính là đoạn này.”
Sắc mặt Vinh Hoa và Vinh Vận lập tức tối sầm lại, vô cùng khó coi.
Vinh Liên sững sờ chạm tay lên khoang kính, nhẹ giọng thì thầm: “Chị... chị thật sự đồng ý rồi sao?”
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
