0 chữ
Chương 1
Chương 1
“Bệnh nhân rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật suốt đời. Xin hãy nén đau thương.”
Trong tiếng sóng từ vang lên đều đặn do thiết bị quét não lượng tử phát ra, giọng nói của bác sĩ như một phán quyết lạnh lùng, giáng thẳng xuống đầu mọi người có mặt.
Bên trong lớp chắn năng lượng trong suốt, một người phụ nữ đang nằm yên bất động. Đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt an tĩnh. Dáng vẻ của cô đẹp đến mức gần như không thật, tựa như tiên nữ phi thiên trong tranh cổ Trung Hoa, vừa trang nghiêm, vừa hoa lệ, toàn thân toát ra khí tức mạnh mẽ và thần bí khó tả.
Không ai nhìn vào lại nghĩ người phụ nữ ấy chính là Vinh Niệm Từ — gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Vinh, kẻ từng được mệnh danh là Diêm Vương địa ngục, là ác quỷ trần gian.
Vinh Liên vừa nghe xong câu đó, lập tức sụp đổ: “Không thể nào! Chị tôi lợi hại như thế, sao có thể không bao giờ tỉnh lại được chứ?”
Sau lưng Vinh Liên là ba nhóm người. Ngoài cô ra, người duy nhất có khuôn mặt hơi giống người phụ nữ đang nằm trên giường, thì ai nấy đều mang vẻ mặt vô cảm, buồn thương hời hợt như được vẽ lên bằng cọ, giả tạo đến mức khiến người ta chán ghét.
Chỉ có Vinh Liên là thật sự rơi nước mắt, thật sự đau lòng.
Người đàn ông trung niên đứng đầu nhóm bên trái - Vinh Hoa, là bác cả của Vinh Niệm Từ, ho nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ khách sáo: “Đã như vậy, vậy nhờ bệnh viện cố gắng điều trị. Chúng tôi xin phép đi trước.”
Vinh Liên vẫn còn nước mắt lăn dài, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: “Bác cả đi luôn sao?”
Vinh Hoa chậm rãi, từ tốn đáp: “Chúng ta không phải bác sĩ, Tiểu Liên à. Sống chết có số, cậy cầu cũng vô ích.”
Ông đã có tuổi, vốn không thích những chuyện rắc rối kiểu này. Từ lúc Vinh Niệm Từ gặp tai nạn, người nhà hối hả kéo ông đến bệnh viện, mấy ngày nay đã mệt mỏi quá đủ. Giờ kết quả chỉ là một “người thực vật”, tiếp tục ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Với ông mà nói, chỉ là phí thời gian.
Vinh Liên xoay người, ánh mắt rơi lên người đàn ông đứng ở giữa, Vinh Vận - chú hai của Vinh Niệm Từ.
“Bác hai cũng nghĩ vậy sao?”
Vinh Vận cười mà như không cười, giọng nói mềm mỏng nhưng lại lạnh tanh: “Anh cả nói cũng đúng. Việc cần nhất bây giờ là chữa trị cho tốt. Nhưng nếu tình trạng của Niệm Từ cứ mãi không chuyển biến... thì sản nghiệp của nhà họ Vinh biết giao cho ai đây?”
Vinh Liên lập tức hừ lạnh một tiếng, lời lẽ sắc bén: “Chị tôi còn chưa chết, đến lượt ai mơ mộng đến sản nghiệp nhà họ Vinh?”
Ánh mắt Vinh Vận lập tức tối sầm lại.
Người đứng cuối cùng trong hàng, cũng là người trẻ tuổi nhất ở đó – Vinh Niên chậm rãi bước lên. Ông nhìn về phía Vinh Niệm Từ một lúc với ánh mắt mang theo bi thương sâu kín, sau đó lại quét ánh mắt sắc lạnh, đầy nghi ngờ về phía đám người đứng còn lại.
Giọng nói vang lên, rõ ràng mang theo sự dẫn dắt: “Điều quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo gia chủ được điều trị tốt nhất, an toàn nhất.”
Ông nhìn quanh một vòng, giọng trầm xuống, từng chữ nặng nề: “Xe của gia chủ vì sao lại mất áp suất đột ngột? Quyền kiểm soát hệ thống hoàn toàn không bị tấn công từ bên ngoài, điều này cho thấy – người ra tay, rất có thể là người trong nhà họ Vinh.”
Nói đến đây, Vinh Niên mắt liếc qua từng gương mặt trong phòng, rồi tiếp tục: “Vì vậy tôi đề nghị... Trong thời gian gia chủ dưỡng thương, mọi người không được phép bước vào Vinh gia, càng không được phép kết nối vào hệ thống quản gia trung tâm.”
Vinh Vận là người đầu tiên phản ứng, trợn mắt quát to: “Vinh Niên, đừng có úp úp mở mở! Có bản lĩnh thì chỉ thẳng mặt xem cậu nghi ai!”
Vinh Hoa lại nhàn nhã nói thêm: “Chú ba à, không có bằng chứng mà vu khống anh trai mình, tôi có thể dùng thẻ chủ để yêu cầu trừng phạt.”
Sắc mặt Vinh Niên khựng lại, ánh mắt chợt lóe lên vẻ kiêng kỵ và lạnh lẽo.
Thẻ chủ – thẻ công dân hiện đại, gắn liền với thân thể, vừa là giấy tờ tùy thân vừa là công cụ kiểm soát đạo đức. Chỉ cần chủ thẻ vi phạm luật pháp hay chuẩn mực công cộng, nó sẽ lập tức kích hoạt dòng điện để trừng phạt. Ngoài ra, người khác cũng có thể gửi đơn yêu cầu xử lý, ví dụ nếu Vinh Niên “vô lễ” với Vinh Hoa, chỉ cần Vinh Hoa gửi yêu cầu, gần như chắc chắn hình phạt sẽ được thi hành.
Trong tiếng sóng từ vang lên đều đặn do thiết bị quét não lượng tử phát ra, giọng nói của bác sĩ như một phán quyết lạnh lùng, giáng thẳng xuống đầu mọi người có mặt.
Bên trong lớp chắn năng lượng trong suốt, một người phụ nữ đang nằm yên bất động. Đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt an tĩnh. Dáng vẻ của cô đẹp đến mức gần như không thật, tựa như tiên nữ phi thiên trong tranh cổ Trung Hoa, vừa trang nghiêm, vừa hoa lệ, toàn thân toát ra khí tức mạnh mẽ và thần bí khó tả.
Không ai nhìn vào lại nghĩ người phụ nữ ấy chính là Vinh Niệm Từ — gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Vinh, kẻ từng được mệnh danh là Diêm Vương địa ngục, là ác quỷ trần gian.
Vinh Liên vừa nghe xong câu đó, lập tức sụp đổ: “Không thể nào! Chị tôi lợi hại như thế, sao có thể không bao giờ tỉnh lại được chứ?”
Chỉ có Vinh Liên là thật sự rơi nước mắt, thật sự đau lòng.
Người đàn ông trung niên đứng đầu nhóm bên trái - Vinh Hoa, là bác cả của Vinh Niệm Từ, ho nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ khách sáo: “Đã như vậy, vậy nhờ bệnh viện cố gắng điều trị. Chúng tôi xin phép đi trước.”
Vinh Liên vẫn còn nước mắt lăn dài, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: “Bác cả đi luôn sao?”
Vinh Hoa chậm rãi, từ tốn đáp: “Chúng ta không phải bác sĩ, Tiểu Liên à. Sống chết có số, cậy cầu cũng vô ích.”
Ông đã có tuổi, vốn không thích những chuyện rắc rối kiểu này. Từ lúc Vinh Niệm Từ gặp tai nạn, người nhà hối hả kéo ông đến bệnh viện, mấy ngày nay đã mệt mỏi quá đủ. Giờ kết quả chỉ là một “người thực vật”, tiếp tục ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Với ông mà nói, chỉ là phí thời gian.
“Bác hai cũng nghĩ vậy sao?”
Vinh Vận cười mà như không cười, giọng nói mềm mỏng nhưng lại lạnh tanh: “Anh cả nói cũng đúng. Việc cần nhất bây giờ là chữa trị cho tốt. Nhưng nếu tình trạng của Niệm Từ cứ mãi không chuyển biến... thì sản nghiệp của nhà họ Vinh biết giao cho ai đây?”
Vinh Liên lập tức hừ lạnh một tiếng, lời lẽ sắc bén: “Chị tôi còn chưa chết, đến lượt ai mơ mộng đến sản nghiệp nhà họ Vinh?”
Ánh mắt Vinh Vận lập tức tối sầm lại.
Người đứng cuối cùng trong hàng, cũng là người trẻ tuổi nhất ở đó – Vinh Niên chậm rãi bước lên. Ông nhìn về phía Vinh Niệm Từ một lúc với ánh mắt mang theo bi thương sâu kín, sau đó lại quét ánh mắt sắc lạnh, đầy nghi ngờ về phía đám người đứng còn lại.
Ông nhìn quanh một vòng, giọng trầm xuống, từng chữ nặng nề: “Xe của gia chủ vì sao lại mất áp suất đột ngột? Quyền kiểm soát hệ thống hoàn toàn không bị tấn công từ bên ngoài, điều này cho thấy – người ra tay, rất có thể là người trong nhà họ Vinh.”
Nói đến đây, Vinh Niên mắt liếc qua từng gương mặt trong phòng, rồi tiếp tục: “Vì vậy tôi đề nghị... Trong thời gian gia chủ dưỡng thương, mọi người không được phép bước vào Vinh gia, càng không được phép kết nối vào hệ thống quản gia trung tâm.”
Vinh Vận là người đầu tiên phản ứng, trợn mắt quát to: “Vinh Niên, đừng có úp úp mở mở! Có bản lĩnh thì chỉ thẳng mặt xem cậu nghi ai!”
Vinh Hoa lại nhàn nhã nói thêm: “Chú ba à, không có bằng chứng mà vu khống anh trai mình, tôi có thể dùng thẻ chủ để yêu cầu trừng phạt.”
Sắc mặt Vinh Niên khựng lại, ánh mắt chợt lóe lên vẻ kiêng kỵ và lạnh lẽo.
Thẻ chủ – thẻ công dân hiện đại, gắn liền với thân thể, vừa là giấy tờ tùy thân vừa là công cụ kiểm soát đạo đức. Chỉ cần chủ thẻ vi phạm luật pháp hay chuẩn mực công cộng, nó sẽ lập tức kích hoạt dòng điện để trừng phạt. Ngoài ra, người khác cũng có thể gửi đơn yêu cầu xử lý, ví dụ nếu Vinh Niên “vô lễ” với Vinh Hoa, chỉ cần Vinh Hoa gửi yêu cầu, gần như chắc chắn hình phạt sẽ được thi hành.
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
