0 chữ
Chương 11
Thế giới 1 - Chương 11
Cô ngã ra sàn, Lương Liêu vội chống tay kịp thời, không để cơ thể mình áp hẳn lên người cô. Khoảng cách gần đến mức anh đối diện thẳng vào đôi mắt dài hẹp tinh xảo ấy, vừa thoáng ngẩn ngơ vì kinh diễm, chợt nhớ ra thời cơ khó gặp, lập tức mở “đồng thuật” để khai thác thêm thông tin từ Boss phản diện.
Kết quả!
[Đồng thuật sử dụng thất bại]
[Kính gọng vàng: Trang sức siêu phàm; Phòng ngự +9000]
Mẹ kiếp, ngay cả phụ kiện cũng cấp siêu phàm luôn sao?
Quá càn rỡ rồi!
Lương Liêu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Yến Vô Trăn khẽ nhíu mày. Cô ưa sạch sẽ, không chịu nổi việc nằm trên nền ẩm ướt quá lâu, mới định đẩy anh ra để ngồi dậy.
Trong mắt Lương Liêu thoáng hiện ý nghĩ, anh vội cúi đầu, giả bộ như chó lớn nũng nịu cọ xát vào cổ cô, cố tình “vô ý” làm văng chiếc kính.
Anh đoán không sai, Yến Vô Trăn chẳng hề tức giận, ngược lại còn đưa tay luồn vào mái tóc thô cứng của anh, khẽ cười: “Giở trò nũng nịu gì đây?”
Mất đi lớp kính ngăn, đường nét dung nhan hoàn mỹ của cô hiển hiện như một bức tranh sơn dầu sống động. Lông mi cong dài như cánh bướm mực khẽ rung, trong nháy mắt hiện ra một nét đẹp động lòng người đến lạ lùng.
Đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng như dạ thạch, lại gợi nên cảm giác lạnh buốt và bí ẩn. Màn sương ẩm ướt trong không khí đọng lại trên lông mi cô khiến vẻ đẹp cấm dục thêm vài phần diễm lệ mơ hồ.
Tim Lương Liêu khẽ run, anh cuống quýt mở lại đồng thuật.
Một chuỗi hình ảnh kỳ ảo như đoạn phim tua nhanh ào ạt lướt qua trong đầu anh.
Anh nhìn thấy một cô gái nhỏ và một con ngao Tây Tạng con cùng chơi đùa.
Cô gái ôm lấy chó con, dịu dàng bón sữa, mỉm cười gọi nó “Tiểu Cửu.” Tình cảm giữa người và chó vô cùng thân thiết, cùng nhau lớn lên, không rời không bỏ.
Ngay cả khi cô gái trưởng thành, để hoàn thành di nguyện của người mẹ vừa là doanh nhân vừa là nhà từ thiện, quyết định xuống nông thôn xây bệnh viện, cô cũng không quên đem theo con ngao ấy.
Thế nhưng sau đó con chó chẳng may lạc mất ở miền quê. Một thợ săn nói, hắn ta từng thấy nó trong núi sâu, khi ấy nó đã già, không may bị bầy sói vây gϊếŧ chia xác. Hắn ta không dám liều mạng nên đành quay về báo tin. Cô gái nghe xong đau lòng vô cùng.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
[Đồng thuật: 1/1]
[Lần này trong phó bản không thể tiếp tục sử dụng được.]
Kết luận từ đoạn ký ức kia rất rõ: Yến Vô Trăn từng nuôi một con ngao Tây Tạng vô cùng gắn bó, về sau con chó ấy lạc mất khi cô xuống nông thôn xây bệnh viện và bị sói xé xác.
Thoạt nhìn không có nhiều giá trị. Nhưng theo quy tắc, cảnh hồi ức từ đồng thuật luôn gắn liền với thân phận của người sử dụng trong phó bản.
Điều này cũng có nghĩa là…
Thứ ghi trên thẻ thân phận của anh: [Bạn là một con chó, một con chó, một con chó……] hoàn toàn không phải ác ý trêu chọc hay ẩn chứa tình sắc nào hết.
Ít nhất là trong phó bản “Bệnh Viện Âm Sơn” này, đó chính là sự thật.
Anh thật sự là một con chó. Một con chó theo nghĩa sinh học trần trụi nhất.
Vậy thì cái “chó” này rốt cuộc có phải là một danh từ mang ý nghĩa khái quát không? Bất kể là chú ngao Tây Tạng trong ký ức hay con chó cưng mà thân phận hiện tại của anh đang đại diện, thậm chí đổi giống loài khác, chỉ cần mang cái tên “Tiểu Cửu” thì đều có thể trở thành chó của Yến Vô Trăn?
Hay là…
Đang mải suy nghĩ, Lương Liêu chợt nghe giọng Yến Vô Trăn vang lên: “Đừng nghịch nữa, đi mặc quần áo đi.”
“Chị đã dạy cho em cách mặc rồi. Hiện tại em đang mang da người, chứ không còn lớp lông của con ngao Tây Tạng hai trăm năm trước nữa. Muốn giữ thể diện thì cho dù không quen cũng bắt buộc phải mặc.”
Đáy mắt Lương Liêu chợt lóe lên một tia sáng, lơ đãng bước vào phòng thay đồ.
Kết quả!
[Đồng thuật sử dụng thất bại]
[Kính gọng vàng: Trang sức siêu phàm; Phòng ngự +9000]
Mẹ kiếp, ngay cả phụ kiện cũng cấp siêu phàm luôn sao?
Quá càn rỡ rồi!
Lương Liêu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Yến Vô Trăn khẽ nhíu mày. Cô ưa sạch sẽ, không chịu nổi việc nằm trên nền ẩm ướt quá lâu, mới định đẩy anh ra để ngồi dậy.
Trong mắt Lương Liêu thoáng hiện ý nghĩ, anh vội cúi đầu, giả bộ như chó lớn nũng nịu cọ xát vào cổ cô, cố tình “vô ý” làm văng chiếc kính.
Mất đi lớp kính ngăn, đường nét dung nhan hoàn mỹ của cô hiển hiện như một bức tranh sơn dầu sống động. Lông mi cong dài như cánh bướm mực khẽ rung, trong nháy mắt hiện ra một nét đẹp động lòng người đến lạ lùng.
Đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng như dạ thạch, lại gợi nên cảm giác lạnh buốt và bí ẩn. Màn sương ẩm ướt trong không khí đọng lại trên lông mi cô khiến vẻ đẹp cấm dục thêm vài phần diễm lệ mơ hồ.
Tim Lương Liêu khẽ run, anh cuống quýt mở lại đồng thuật.
Một chuỗi hình ảnh kỳ ảo như đoạn phim tua nhanh ào ạt lướt qua trong đầu anh.
Anh nhìn thấy một cô gái nhỏ và một con ngao Tây Tạng con cùng chơi đùa.
Ngay cả khi cô gái trưởng thành, để hoàn thành di nguyện của người mẹ vừa là doanh nhân vừa là nhà từ thiện, quyết định xuống nông thôn xây bệnh viện, cô cũng không quên đem theo con ngao ấy.
Thế nhưng sau đó con chó chẳng may lạc mất ở miền quê. Một thợ săn nói, hắn ta từng thấy nó trong núi sâu, khi ấy nó đã già, không may bị bầy sói vây gϊếŧ chia xác. Hắn ta không dám liều mạng nên đành quay về báo tin. Cô gái nghe xong đau lòng vô cùng.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
[Đồng thuật: 1/1]
[Lần này trong phó bản không thể tiếp tục sử dụng được.]
Kết luận từ đoạn ký ức kia rất rõ: Yến Vô Trăn từng nuôi một con ngao Tây Tạng vô cùng gắn bó, về sau con chó ấy lạc mất khi cô xuống nông thôn xây bệnh viện và bị sói xé xác.
Điều này cũng có nghĩa là…
Thứ ghi trên thẻ thân phận của anh: [Bạn là một con chó, một con chó, một con chó……] hoàn toàn không phải ác ý trêu chọc hay ẩn chứa tình sắc nào hết.
Ít nhất là trong phó bản “Bệnh Viện Âm Sơn” này, đó chính là sự thật.
Anh thật sự là một con chó. Một con chó theo nghĩa sinh học trần trụi nhất.
Vậy thì cái “chó” này rốt cuộc có phải là một danh từ mang ý nghĩa khái quát không? Bất kể là chú ngao Tây Tạng trong ký ức hay con chó cưng mà thân phận hiện tại của anh đang đại diện, thậm chí đổi giống loài khác, chỉ cần mang cái tên “Tiểu Cửu” thì đều có thể trở thành chó của Yến Vô Trăn?
Hay là…
Đang mải suy nghĩ, Lương Liêu chợt nghe giọng Yến Vô Trăn vang lên: “Đừng nghịch nữa, đi mặc quần áo đi.”
“Chị đã dạy cho em cách mặc rồi. Hiện tại em đang mang da người, chứ không còn lớp lông của con ngao Tây Tạng hai trăm năm trước nữa. Muốn giữ thể diện thì cho dù không quen cũng bắt buộc phải mặc.”
Đáy mắt Lương Liêu chợt lóe lên một tia sáng, lơ đãng bước vào phòng thay đồ.
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
