Chương 31
Kẻ Ác Không Dễ Xúc Động. (1)
Rời khỏi Ma Quân Chủ, Kiếm Thiên Phong đến y phòng.
Từ Đại Long đã có mặt ở đó, trông thấy hắn thì giật nảy mình.
- Ơ? Nhị công tử, ngài đến đây làm gì?
Hình như hắn không ngờ Kiếm Thiên Phong lại đến đây.
- Sao ngươi lại ngạc nhiên vậy?
- Không có gì. Chỉ là không ngờ công tử lại đến tận y phòng.
- Ta còn ngạc nhiên hơn khi thấy ngươi ở đây đấy.
- Hả?
- Ngươi bảo đồng môn ghét bỏ ngươi mà?
- Vì vậy, tại hạ đang cố gắng chuộc lỗi.
Tuy nói vậy, nhưng trông hắn và các đồng đội khác cũng không đến nỗi bất hòa.
- Tình hình người bị thương thế nào rồi?
- Ma Y đại nhân đang chữa trị. Đa tạ công tử đã mời Ma Y đại nhân đến.
- Đương nhiên phải mời rồi. Dù chỉ là tạm thời, nhưng cũng là đồng đội cùng làm việc mà.
Hắn nói bâng quơ, nhưng Từ Đại Long và các đặc phái viên Hoàng Thiên Các bên cạnh đều có vẻ cảm kích.
Một lát sau, Ma Y bước ra khỏi phòng.
Vị Thần Y có y thuật cao minh nhất bản giáo này bị chính phái gọi là Ma Y. Thần Y lại thích cái tên này, nên chúng ta cũng gọi ông ấy là Ma Y.
- Tình hình thế nào rồi?
- May là không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể trở lại làm việc.
- Hãy dùng thuốc tốt nhất cho hắn.
- Được rồi.
Nghe cuộc trò chuyện của chúng ta, các đặc phái viên Hoàng Thiên Các đến cảm tạ hắn. Bọn họ hiếm khi có cơ hội được Ma Y đích thân chữa trị khi làm nhiệm vụ bị thương.
Trên đường trở về, Từ Đại Long hỏi:
- Ma Quân Chủ nói gì vậy?
- Hắn muốn ta bỏ qua chuyện này, trở về.
- Còn chuyện nhất đại đệ tử bị giết thì sao?
- Hắn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Cao Đảng.
Từ Đại Long kinh ngạc.
- Thuộc hạ tâm phúc nhất của hắn bị giết mà hắn lại làm vậy sao?
- Không phải tâm phúc nhất, mà là thuộc hạ dễ sai khiến nhất thôi. Sẽ có kẻ khác thay thế vị trí đó. Ngươi mong đợi gì ở Ma Quân Chủ chứ?
- Ta cứ nghĩ hắn sẽ nổi điên lên để trả thù cho thuộc hạ.
- Ngươi nhầm rồi. Ngươi nghĩ kẻ ác dễ xúc động lắm sao?
- Chẳng phải vậy sao?
- Chỉ lũ du côn mới như vậy. Kẻ ác thật sự không dễ xúc động đâu. Ngược lại, người lương thiện mới dễ xúc động, dễ bị cảm xúc chi phối.
Đương nhiên, Ma Quân Chủ chắc chắn oán hận Kiếm Thiên Phong. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ đâm thẳng vào tim Kiếm Thiên Phong để rửa hận.
- Bây giờ công tử định làm gì?
- Ta đã thả mồi câu, giờ xem hắn cắn câu thế nào.
- Mồi câu?
- Cắn câu rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Kiếm Thiên Phong đã nói muốn có chứng cứ mới bỏ qua chuyện này, nên phải xem Ma Quân Chủ sẽ hành động ra sao.
- Vậy bây giờ tại hạ phải làm gì?
- Uống rượu với ta.
Từ Đại Long liền đổi hướng.
- Đi đâu vậy?
- Mua rượu. Công tử thích loại nào?
- Mua loại ngươi thích đi. Này, tiền đây.
Hắn định đưa tiền, nhưng Từ Đại Long đã sải bước đi mất.
- Hôm nay tại hạ mời.
Kiếm Thiên Phong và Từ Đại Long uống rượu từ giữa trưa.
Rượu hắn mua rất ngọt, dễ uống, nhưng lại dễ say.
- Tại hạ thích rượu ngọt.
- Ngươi bảo ngươi không thích ăn uống mà?
- Thỉnh thoảng tại hạ cũng uống rượu.
Uống được vài chén, Từ Đại Long mới thổ lộ tâm sự.
- Lần trước, công tử nói tại hạ là kẻ tham vọng quyền lực.
- Thêm chữ “kẻ” vào nghe có vẻ cay nghiệt quá. Cứ nói là có xu hướng tham vọng quyền lực đi.
- Cũng vậy thôi.
- Không phải lúc nào cũng xấu. Còn hơn là vô dụng chứ?
Tuy có vẻ u sầu, nhưng Từ Đại Long lại có hoài bão lớn. Người không có mộng tưởng sẽ chẳng nói đến “thay đổi” .
- Thực ra, ta muốn thăng tiến. Ta chẳng có chút suy nghĩ cao cả nào như ngăn chặn tham nhũng trong bản giáo, thực thi công lý cả. Chỉ mong sao có thể sống cho qua ngày đã là tốt lắm rồi.
Đáng lẽ phải dẫn Lý An đến đây mới đúng. Nàng cần chính là suy nghĩ này.
- Ngươi đang cố gắng vì bản thân mà sao lại rụt rè? Ngẩng cao đầu lên!
Từ Đại Long ngẩng đầu lên.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Ba mươi hai.
- Ồ! Trông ngươi trẻ hơn nhiều.
Kiếm Thiên Phong khá bất ngờ. Kiếm Thiên Phong cứ tưởng hắn chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Dù có thông minh đến đâu, muốn trở thành đặc biệt đặc phái viên cũng phải mất mười mấy năm kinh nghiệm.
- Sao ngươi lại làm đặc phái viên?
- Nói thật, ta không tự tin sẽ thành công bằng võ công. Ta không được học võ công thượng thừa, lại thấp bé, không có thân hình phù hợp để luyện võ...
Hoàng Thiên Các không phải là nơi chuyên chiến đấu. Đây là nơi duy trì kỷ luật trong giáo bằng quyền uy tuyệt đối.
Vì vậy, đặc phái viên Hoàng Thiên Các không cần võ công cao cường, mà cần người thông minh, phán đoán tốt, có khả năng xử lý đối tượng điều tra.
- Nghe có vẻ hèn mọn, nhưng ta không tự tin với võ công, nên đã chọn làm đặc phái viên.
- Ngươi cứ nhắc mãi chuyện đó, xem ra ngươi vẫn còn luyến tiếc võ công.
- Ai mà chẳng vậy? Hễ đã bước chân vào võ lâm.
- Bây giờ vẫn chưa muộn.
- Đã muộn rồi.
- Câu này nghe mới hèn mọn.
Từ Đại Long ngẩng đầu lên khỏi chén rượu, nhìn hắn.
- Muộn rồi nên không được sao? Võ công ngươi học kém cỏi nên không được? Ngươi bảo ngươi thấp bé nên không được sao? Ngươi thật sự nghĩ vậy?
Từ Đại Long không nói được gì, chỉ uống cạn chén rượu.
- Lâu lắm rồi mới bị mắng cho một trận nên thấy hơi đau.
- Sau này có khi chẳng cần ai mắng cũng thấy đau nhức xương cốt đấy. Phải tranh thủ lúc còn trẻ mà hành động.
- Công tử còn trẻ hơn tại hạ mà nói hay thật.
Kiếm Thiên Phong cười, uống cạn chén rượu.
Lúc đó, một đặc phái viên Hoàng Thiên Các đến, đưa cho hắn một thứ.
- Phía Ma Quân đưa cái này đến.
Đó là một quyển sổ sách và xấp ngân phiếu trị giá hàng ngàn lượng.
- Cắn câu rồi.
Quyển sổ đó là sổ ghi chép các vụ giết thuê. Sổ sách ghi chép chi tiết việc điều động Ma Quân nhất đại đi giết người, nhận tiền công.
- Họ nói tìm thấy cái này ở nhà nhất đại đệ tử Cao Đảng.
Trong sổ ghi rõ tên những Ma Quân tham gia giết thuê, nhận bao nhiêu tiền, giết ai. Trùng hợp thay, những kẻ có tên trong sổ đều là những kẻ vừa bị ta giết.
Hình như chúng đã sao chép lại phần ghi chép hoạt động của những kẻ đó trong sổ gốc để tạo ra một quyển sổ mới. Chúng định dùng những kẻ đã chết để kết thúc chuyện này. Hơn nữa, chúng còn giảm số vụ giết thuê xuống còn ba, bốn vụ, biến nó thành hành vi sai trái của Cao Đảng và vài tên Ma Quân khác. Ma Quân Chủ muốn giảm thiểu trách nhiệm của mình đến mức tối đa.
Hắn đưa quyển sổ cho Từ Đại Long.
- Đi rửa mặt tỉnh rượu đi!
- Vâng. Ta sẽ điều tra ngân phiếu trước.
- Vô ích thôi. Ngân phiếu đó không thể truy ra được đâu. Hãy điều tra thứ khác đi.
- Công tử cứ nói.
- Tìm xem trong đám Ma Quân nhất đại, ai là kẻ thông minh nhất. Chắc chắn sẽ có một tên học thức uyên bác trà trộn trong đó.
- Vâng.
- Ta phải đi gặp Ma Quân Chủ.
- Gặp hắn làm gì?
- Cần câu giờ.
Chúng ta vội vã rời đi, mỗi người một việc.
Gặp lại Ma Quân Chủ, sắc mặt hắn đã thoải mái hơn nhiều.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
2
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
