Chương 30
Quyết Đoán Sát Phạt. (2)
Kiếm Thiên Phong lập tức quát lớn:
- Tội của lũ vừa chết là mưu phản.
Nghe đến hai chữ “mưu phản” , bọn chúng đều cứng đờ người.
Hắn khống chế được bọn chúng, rồi bước đến chỗ Cao Đảng đang nằm thoi thóp.
- Ngươi cũng vậy. Đánh người của Quân Chủ phái đến bị thương nặng, rõ ràng là mưu phản.
Thiên Phong nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết gia đình của những người bị ngươi giết ở tửu lâu năm ngoái sống ra sao không? Chắc là không biết rồi, vì ngươi nào có quan tâm. Mất cha, mất con, mất chồng. Họ có sống nổi không? Ngươi là cái thá gì mà dám đánh người? Ngươi là cái thá gì mà dám giết người của Ma giáo chúng ta?
- ... Tha cho ta.
Mặt mũi hắn bê bết máu, nhưng vẫn tràn đầy khát vọng sống.
- Tại sao ta phải tha?
- ... Ta sẽ hối cải.
Máu từ miệng gã trào ra.
- Dối trá. Ngươi vẫn sẽ làm lại thôi.
- Không, tuyệt đối không.
- Ngươi đã nói rồi còn gì? Ngươi sẽ làm lại.
- ... Ta nói khi nào?
- Cả cuộc đời ngươi đã nói lên điều đó.
Thiên Phong giơ chân lên, dẫm mạnh vào đầu Cao Đảng.
Rắc!
Đầu hắn vỡ toác như quả dưa hấu, chết ngay tại chỗ.
Cả không gian chìm vào im lặng. Không ai ngờ rằng hắn lại dám giết Cao Đảng, kẻ được Quân Chủ sủng ái, bằng cách dẫm nát đầu.
Giết Cao Đảng xong, hắn quát đám ma nhân nhất đại:
- Tội mưu phản xử tử tại chỗ. Muốn chết hả? Vẫn còn cầm kiếm?
Đám ma nhân nhất đại vội vàng ném kiếm xuống đất. Đại đệ tử đã chết, chúng nào dám manh động, nếu không sẽ mất mạng như chơi. Võ công của hắn khiến chúng khiếp sợ.
- Ma Quân Nhất Đại lui ra, tự kiểm điểm cho đến khi có lệnh mới! Từ giờ trở đi, ai bước ra khỏi phòng sẽ bị tội mưu phản!
Hắn ra hiệu cho chúng lui ra, chúng không dám cãi lời, lủi thủi bỏ đi.
Các đặc phái viên của Hoàng Thiên Các nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc. Trong sự kinh ngạc đó, rõ ràng là niềm vui và cảm kích.
Từ Đại Long nói với ta:
- Công tử mạnh hơn tại hạ tưởng tượng rất nhiều.
- Ngươi tưởng tượng thế nào?
- Cái đó ... Tại hạ không ngờ công tử lại có thể đánh bại Nhất Đội Trưởng Ma Quân.
- Chúng ta có lời tiên tri mà.
Hắn nói đùa, nhưng Từ Đại Long không cười. Hắn lo lắng nhìn những cái xác nằm la liệt xung quanh.
- Dù là công tử ... nhưng làm vậy có ổn không?
Hắn kiên quyết nói với Từ Đại Long:
- Chỉ chết ba bốn tên mà đã sợ hãi? Ta đã chuẩn bị tinh thần chém giết phân nửa Ma Giáo rồi.
- !
Đó là khoảnh khắc hắn nhận ra mắt Từ Đại Long nhỏ đến nhường nào.
* * *
Tối hôm đó, Ma Quân Chủ đã cho triệu tập hắn.
Ma Quân Chủ không đợi hắn ở thư phòng mà lại ở thanh lâu của Ma Gia Thôn.
Ma Gia Thôn có khoảng mười mấy thanh lâu, không ai quy định, nhưng tự nhiên hình thành quy củ, mỗi chức vị sẽ lui tới một nơi nhất định. Thanh lâu mà Quân Chủ đang đợi hắn là nơi cao cấp nhất.
- Ta muốn uống vài chén với ngươi.
Hắn cư xử như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn ôn hòa hơn mọi khi.
- Ngươi đã đến đây bao giờ chưa?
- Chưa từng.
- Nơi này rất tốt.
Quả nhiên, món ăn, rượu ngon, kỹ nữ xinh đẹp, tiếng đàn du dương, tất cả đều thuộc hàng thượng đẳng.
- Trông có vẻ tốn kém.
- Đây là nơi đắt đỏ nhất Ma Gia Thôn. Hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.
Ma Quân Chủ là kẻ thích khoe khoang sự xa hoa và hưởng lạc này.
- Đời người ngắn ngủi, phải hưởng thụ cho đã. Ngươi thấy sao?
- Ma Quân Chủ nói chí phải.
- Nào, uống!
Kiếm Thiên Phong cùng hắn uống rượu. Hắn lui tới nơi này thường xuyên nên rất tự nhiên. Vừa uống rượu, hắn vừa hát, rồi đứng dậy nhảy múa với kỹ nữ. Rõ ràng hắn gọi Thiên Phong đến vì chuyện Cao Đảng bị giết, nhưng lại không hề nhắc đến.
Kiếp trước Kiếm Thiên Phong vốn chẳng màng tửu sắc, nay cũng chỉ miễn cưỡng góp vui mà thôi.
Sau khi ăn chơi nhảy múa một hồi, rượu cũng đã ngà ngà say, Ma Quân Chủ mới cho lui các kỹ nữ.
- Hình như có chút xô xát với người của ta?
Câu “chút xô xát” cho thấy hắn định xử lý việc này như thế nào.
- Vâng, đã xảy ra chút xung đột ngoài ý muốn.
Một đại đệ tử Ma giáo bị giết, đáng lẽ phải làm chấn động cả bản giáo, nhưng hắn lại muốn biến nó thành cơ hội.
- Dĩ hòa vi quý, hay là chúng ta bỏ qua chuyện này? Dù sao thì nhất đại đệ tử đó cũng có nhiều điểm không tốt.
Hắn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Cao Đảng, coi như mọi chuyện đã xong.
‘Tên khốn nạn.’
Dù gì cũng là tâm phúc, vậy mà không những không báo thù, còn muốn biến hắn thành tội nhân. Kẻ chết quả thật đáng thương.
- Dù là điều tra, nhưng ngươi giết đại đệ tử Ma giáo cũng là vấn đề lớn đấy.
- Tại hạ rất áy náy về việc này.
- Hay là chúng ta kết thúc ở đây? Một đại đệ tử với ba thuộc hạ, vậy là đủ rồi chứ?
- Đa tạ Quân Chủ khoan dung. Tại hạ cũng muốn giải quyết êm đẹp, nhưng có một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Không có chứng cứ. Đây là cuộc điều tra chính thức, nếu muốn báo cáo lên trên thì phải có chứng cứ chứ?
- Chứng cứ thì cứ bịa ra là được.
- Việc đó khó lắm. Trong thư tố cáo có viết nhất đại tư túi nhận tiền thuê bên ngoài. Không thể làm ngơ được.
Thiên Phong nghe chuyện này từ Trương Hổ, nhưng lại nói là có trong thư tố cáo.
Ma Quân Chủ không ngờ hắn lại biết chuyện này, nên cố gắng che giấu sự ngạc nhiên.
- Để kết thúc vụ này, nhất định phải có chứng cứ.
Hắn không nói thẳng là muốn Ma Quân Chủ đưa ra chứng cứ, nhưng Ma Quân Chủ sẽ hiểu ý ta.
- Ngươi phải đưa ra chứng cứ thì chuyện này mới kết thúc được.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Quân Chủ lại gọi kỹ nữ vào, tiếp tục uống rượu và sáng tác nhạc.
Ma Quân Chủ cố gắng tỏ ra vui vẻ hơn lúc trước, nhưng Thiên Phong vẫn cảm nhận được sự lo lắng của hắn. Điệu nhảy của hắn không còn uyển chuyển như ban đầu nữa.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
