Chương 3
Thiếu sư kỳ nhân
Trong chốc lát, tiếng tạ tội vang lên liên miên bất tận. Sở Lâm Lang quỳ gối dưới thềm, cúi đầu im lặng chờ Lục điện hạ định đoạt.
Lưu Lăng không ngờ có ngày suýt bị một nữ nhân quê mùa siết cổ chết, tay vẫn còn run run xoa xoa cổ, hậm hực hỏi nam tử cao lớn đầy máu me bên cạnh: “Tiên sinh, người nói xem! Nên xử trí tiện phụ này thế nào?”
Người được gọi là tiên sinh chính là nam tử đánh xe. Hắn liếc nhìn tấm lưng mảnh mai của Sở Lâm Lang đang quỳ rạp, trầm ngâm nói: “Theo luật, đáng…”
Nghe giọng điệu này, Sở Lâm Lang cảm thấy vị tiên sinh kia hình như muốn nói "theo luật đáng chém".
Nàng vội ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, run giọng ngắt lời vị Tư Đồ tiên sinh kia: “Nô gia ngu muội, không nhận ra quý nhân, đáng bị đánh đòn, chỉ là… có một điều không biết nên nói hay không?”
Lưu Lăng lúc nãy còn kinh hồn bạt vía, chưa kịp nhìn kỹ nữ nhân to gan này, giờ thấy nàng ngẩng đầu, mới nhìn rõ dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Ôi chao, vùng biên giới Liên Châu này sao lại có giai nhân tuyệt sắc chẳng kém gì mỹ nữ Giang Nam?
Chỉ thấy nàng cúi rạp người xuống đất, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt phượng đã ngấn lệ, môi đỏ khẽ run, trông vô cùng đáng thương, yếu đuối vô cùng.
Lục điện hạ vốn là người thương hoa tiếc ngọc, vừa nhìn rõ dung nhan phu nhân quan gia này, cũng chẳng còn để ý việc nàng chen lời, giọng nói bất giác dịu xuống: “Nàng… muốn hỏi gì?”
Tuy giọng run rẩy, Sở Lâm Lang vẫn nói rõ ràng: “Nô gia muốn hỏi, tuy nô gia vô lễ, nhưng chẳng phải cũng có công cứu giá? Nếu không phải nô gia được thần linh mách bảo, vô tình đi đến phố chợ kia, sao có thể tình cờ cứu được dòng dõi thiên tử? Từ đó có thể thấy, Lục điện hạ là người ngay thẳng nhân từ, thương dân như con, mới được thần linh bốn phương phù hộ, âm thầm an bài cho nô gia cứu giá, mới chuyển nguy thành an!”
Lục điện hạ không ngờ một nữ nhân yếu đuối lại có thể nói ra những lời nịnh nọt như lão lại ranh mãnh, không nhịn được bật cười. Hắn vừa định lên tiếng thì Tư Đồ bên cạnh lại lạnh lùng hỏi: "Nói như vậy, Lục điện hạ còn phải cảm tạ ngươi dùng trâm đâm cổ ngài ấy?”
Sở Lâm Lang cắn môi, thầm nghĩ quả thật mình đã sai. Lúc nãy nàng nên nhảy lên người Ôn Sinh đang đánh xe kia, một trâm đâm xuyên cổ hắn mới phải!
Còn Chu Tùy An đứng bên cạnh thì mặt mày đã đen như đít nồi, hận không thể bịt miệng Sở Lâm Lang to gan làm càn lại.
Đáng tiếc hắn không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn nương tử của mình hít sâu một hơi, tiếp tục bịa chuyện với vẻ mặt đầm đìa nước mắt: “Vị đại nhân này nói đùa rồi. Với sức lực nữ nhân như ta, làm sao có thể khống chế được điện hạ? Giờ nô gia mới hiểu, là Lục điện hạ khoan dung độ lượng, không so đo với nữ nhân, nhường nhịn nô gia mà thôi! Tiếc rằng nô gia mắt mù không thấy Thái Sơn, đã sai đến mức không thể tha thứ, sao có thể để điện hạ đích thân trừng phạt, khiến những người không biết chuyện hiểu lầm Lục điện hạ bạo ngược hà khắc! Chi bằng… nô gia xin tự chịu tội, phạt quỳ từ đường một tháng, tiện thể cầu phúc cho điện hạ!”
Nói xong, nàng vội vàng quỳ rạp xuống nhưng cứ cảm thấy có ánh mắt sắc bén như dao găm đang đổ dồn lên cái cổ thon thả của mình.
Nếu không lầm, ánh mắt sắc như dao kia chắc chắn là của tên gọi là Tư Đồ tiên sinh kia. Có lẽ bất mãn chuyện nàng lừa gạt khi dẫn đường trước đó, nam tử này dường như cố ý nhằm vào nàng.
Sở Lâm Lang thầm nghĩ: Đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú kia, cuối cùng lại là đồ lòng dạ hẹp hòi.
Quả nhiên tên Ôn Sinh mặt người dạ thú kia lại lên tiếng: “Lục điện hạ, chúng ta cướp xe trước, nữ nhân này không biết rõ sự tình vì tự vệ, theo tình theo lý không nên phạt. Tuy nhiên… nàng đã nguyện tự chịu tội, phạt quỳ từ đường cũng không tệ…”
Sở Lâm Lang hơi sững người, sao? Tên Tư Đồ kia không phải muốn bỏ đá xuống giếng sao? Chẳng lẽ nàng lại vụng chèo khéo chống rồi?
Nhưng nàng vẫn cảm thấy tướng mạo người này bất thiện, thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Lục điện hạ nghe Sở Lâm Lang tâng bốc mà tâm trạng khá thoải mái. Những nữ nhân hắn tiếp xúc thường ngày, đa phần đều là những quý phu nhân nhu thuận đoan trang, chưa từng thấy ai giống vị phu nhân Thông phán này. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như suối chảy róc rách, những lời nịnh nọt trơn tru lại ẩn chứa vô vàn quanh co.
Nghe giọng nói trong trẻo ôn hòa của nàng, cơn giận của hắn cũng tiêu tan đi không ít. Đúng như lời nàng nói, nếu trách phạt nữ nhân này, chẳng phải thừa nhận mình chẳng có chút khí phách nam nhi nào, bị một nữ nhân yếu đuối khống chế sao?
Lục điện hạ gầy gò nhưng uy nghi lẫm liệt không muốn thừa nhận mình bị một nữ tử yếu ớt siết cổ đến mức không thể động đậy!
Việc cấp bách trước mắt là trừng trị bọn cường hào ngang ngược tác oai tác quái ở đây. Chuyện hiểu lầm với nữ nhân như thế này, thật sự không đáng bận tâm nhiều. Tuy hắn có thiết thủ* nhưng cũng phải dùng đúng chỗ.
*Thiết thủ: ý chỉ thủ đoạn cứng rắn, tàn nhẫn.
Nghĩ vậy, Lục điện hạ Lưu Lăng phẩy tay, ôn tồn nói: “Là ta vô lễ trước, bất đắc dĩ mới nhảy lên xe ngựa của quan quyến, khó tránh khỏi hiểu lầm không đáng có, vậy thôi, miễn phạt đi! Xin hỏi phu nhân là người nhà của vị đại nhân nào?”
Lúc này Chu Tùy An mới vội vàng bước ra, nhận là người nhà của mình. Lục điện hạ ân cần đa tạ, còn hạ lệnh ban thưởng cho Sở nương tử vải vóc và bạc trắng, để tỏ lòng cảm tạ.
Rưới xong mưa móc ân cần, tiếp theo chính là sấm sét lôi đình.
Lục điện hạ muốn hỏi tội tri phủ về tình hình trị an địa phương, Sở Lâm Lang thân là nữ quyến, tất nhiên không tiện nghe thêm, bèn cáo lui ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa nha môn, giữa trời đông giá rét, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo. Nàng bèn đứng lại nơi khuất gió trước cửa nha môn để hong khô.
Hạ Hà, nha hoàn của nàng, vẫn còn kinh hồn bạt vía, tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Đại nương tử, chúng ta có nên về nhà trước không?”
Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Quan nhân hôm nay không về sớm được, bữa trưa chắc cũng không về ăn. Không phải còn chưa mua vải sao? Đi thôi, đi mua vải!”
Hả? Hạ Hà lại trợn tròn mắt. Nàng vốn biết chủ tử mình "tâm đại" nhưng vừa trải qua một phen náo loạn, suýt chút nữa bị điện hạ trách phạt, may mà thoát nạn, đại nương tử vẫn còn tâm trạng đi mua vải sao?
*Tâm đại: ý chỉ người vô tư, không lo nghĩ nhiều.
Sở Lâm Lang không hề thản nhiên như Hạ Hà tưởng tượng, thực ra tim nàng vẫn còn đập thình thịch.
Trời mới biết Lục điện hạ tính tình thế nào, lúc nãy nàng cũng không chắc lời mình nói có lay chuyển được vị quý nhân kia hay không. Tuy đã hóa giải được nguy cơ, nhưng nhìn ánh mắt quan nhân trừng mình lúc nãy, e là về nhà lại bị dạy bảo một trận.
Nếu đã vậy, chi bằng nhanh chóng mua chút đồ lấy lòng chàng.
Vì thế, Sở Lâm Lang không chỉ mua vải cho quan nhân, còn mua trâm cài, khăn tay thêu hoa cho bà bà và tiểu cô.
Vừa thoát khỏi đại nạn, "phá tài miễn tai"*, nàng định "mua chuộc" cả nhà, để khỏi bị ăn mắng quá nhiều.
*Phá tài miễn tai: mất tiền của để tránh tai họa.
Lúc mua đồ, Sở Lâm Lang có chút lơ đãng… Nàng luôn cảm thấy vị Tư Đồ tiên sinh kia trông quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhưng hắn lại nói giọng kinh thành lưu loát, bản thân nàng chưa từng gặp ai từ kinh thành đến cả. Nếu thật sự đã gặp một nam tử tuấn tú như vậy, nàng không lý nào lại quên được.
Mải nghĩ ngợi, Sở Lâm Lang đưa tay vào túi áo định trả tiền. Nhưng tay đưa vào rồi, mãi vẫn chưa rút ra được, nàng vội vàng lục lọi khắp các túi áo —— Hỏng rồi! Tờ giấy ghi sổ sách giả để qua mắt kia đã biến mất!
Lúc này, Sở Lâm Lang khẽ biến sắc, không còn tâm trí mua sắm nữa, vội vàng dẫn nha hoàn quay lại tìm kiếm…
Còn Lục điện hạ, sau khi quở trách tri phủ, ra lệnh nghiêm trị bọn cuồng đồ, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng thiếu sư Tư Đồ Thịnh đâu.
Hỏi thị vệ bên cạnh, Lưu Lăng tìm đến thư phòng của nha môn.
Vị nam tử cao lớn vừa cứu giá kia đã thay bộ y phục dính máu, giờ đây mặc một thân trường sam màu trắng, thắt đai lưng rộng, đang quay lưng về phía cửa, cúi đầu đứng bên cửa sổ.
Lục điện hạ Lưu Lăng cất tiếng gọi: “Tư Đồ tiên sinh, ngươi bị thương rồi, đừng đứng bên cửa sổ kẻo nhiễm lạnh.”
Tư Đồ Thịnh chậm rãi ngẩng đầu, lặng lẽ nhét tờ giấy nhặt được dưới xe ngựa vào tay áo, rồi bước về phía Lục điện hạ hành lễ: "Hôm nay xe ngựa xóc nảy, Lục điện hạ phái người đến truyền lời là được, hà tất phải đích thân đến đây?"
Lưu Lăng vẻ mặt khâm phục nhìn thiếu sư của mình: “Ngày thường chỉ biết tiên sinh học vấn uyên bác, không ngờ thân thủ cũng phi phàm đến vậy!”
Tư Đồ Thịnh cúi đầu đáp: “Thưở nhỏ thân thể yếu ớt, mẫu thân mời người đến dạy võ, chỉ mong cường thân kiện thể thôi, không ngờ hôm nay lại có thể dùng để bảo toàn tính mạng.”
Tuy thiếu sư nói rất khiêm tốn nhưng Lục điện hạ lại càng thêm kính phục.
Trong số các hoàng tử Lưu Lăng không có gì nổi bật, mẫu phi xuất thân thấp hèn, tính tình lại trầm lặng, bản thân hắn lại ốm yếu, từ lâu đã bị phụ hoàng bỏ quên. Những hoàng tử thất sủng như hắn không thể cùng Thái tử đọc sách, thiếu sư được phân phó cũng chẳng phải bậc đại nho danh sĩ như thái sư của Thái tử.
Tư Đồ Thịnh này chẳng qua chỉ là một hàn lâm trẻ tuổi, không có bối cảnh, đang giữ một chức quan nhàn rỗi trong Hàn lâm viện.
Lưu Lăng vốn không coi trọng những kẻ hàn y tử đệ một đường may mắn thi đỗ như vậy, lại nghi ngờ Tư Đồ Thịnh là kẻ bỏ đi không ai cần nên mới bị đẩy đến chỗ mình, trong lời nói cũng có phần hách dịch, chẳng hề có chút đạo tôn sư trọng đạo nào.
May thay, Tư Đồ Thịnh tính tình hòa nhã, Lục điện hạ nghịch ngợm chẳng cầu tiến, hắn cũng không nói những lời cổ hủ giáo điều để khuyên nhủ, dứt khoát bỏ qua Tứ Thư Ngũ Kinh, nhặt nhạnh những chuyện kỳ lạ thú vị trong Dã Sử để kể cho Lục điện hạ nghe.
Qua đi lại, Lục điện hạ bị những chuyện lạ này khơi gợi hứng thú, trong những vị tiên sinh khuôn phép, hắn thích nghe Tư Đồ tiên sinh giảng bài nhất.
Hoàng tử thất sủng không được coi trọng như vậy đi học, tất nhiên cũng chẳng ai bắt thi cử kiểm tra. Nếu thiếu sư tận tâm dạy dỗ, truyền thụ đạo đế vương, mới là phạm vào đại kỵ của hoàng gia.
Thế là, sư đồ hai người đều vui vẻ lười biếng, càng ngày càng hòa hợp.
Tư Đồ Thịnh dạy học không câu nệ quy tắc, lúc rảnh rỗi còn dẫn Lục điện hạ ra trang viên hoàng gia làm ruộng, tự tay bắt dế đen cho hắn chọi, tiện thể kể chuyện đồng áng chăn nuôi khắp nơi trên thế gian.
Tóm lại, để vị hoàng tử ngốc nghếch trong cung mở mang tầm mắt, biết thêm chút ít về nhân tình thế thái bên ngoài cung cấm.
Ngay cả Thái tử thỉnh thoảng trò chuyện với các huynh đệ khác, cảm thán sự nghiêm khắc và tài năng của thái sư mình, cũng mang theo chút ngưỡng mộ nói, vẫn là thiếu sư của Lục đệ dễ gần, vui chơi tiêu dao thoải mái, không như bọn họ bị nghiêm sư trách mắng, ngày ngày gắng sức học hành.
Nhưng Lục điện hạ dần dần cảm thấy những điều vị tiên sinh này truyền dạy dường như không phải hoàn toàn vô dụng.
Chẳng hạn như mấy hôm trước, Hoàng thượng gọi mấy vị hoàng tử đến cùng nhau quây quần bên bếp lửa uống trà trong vườn ngự uyển, hưởng thụ chút niềm vui gia đình. Giữa câu chuyện phiếm, Hoàng thượng khéo léo nhắc đến phong thổ nhân tình nơi biên quan.
Thái tử và mấy vị hoàng tử được sủng ái đều thi nhau nói về đại kế biên phòng, quốc thái binh cường. Nhưng thật ra đối với những việc vặt vãnh ở biên quan lại không hiểu rõ lắm.
Ngược lại, Lưu Lăng trong lúc uống trà, tùy ý nói ra vài điều về địa lý, phong thổ, nhân tình nơi biên ải xa xôi.
Lễ Nhân hoàng đế của Đại Sở bị người nhi tử mà ông luôn gọi nhầm tên này khơi gợi hứng thú. Sau khi tùy tiện hỏi mấy câu, ông phát hiện ra hoàng tử gầy yếu này tuy rằng văn chương chính thống không tinh thông nhưng lại có chút khí chất du hiệp, am hiểu tường tận mọi sự việc nơi chốn biên quan.
Vừa hay ông lại cần một lưỡi dao sắc bén đi tuần tra biên quan, loại bỏ những kẻ sâu mọt. Nhi tử của ông tuy nhiều, nhưng trừ những đứa còn nhỏ tuổi, những đứa trưởng thành sống sót, có thể dùng được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần tuần tra này, e rằng phải làm vài việc không mấy quang minh chính đại. Nếu phái Thái tử đi, ắt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của trữ quân. Chi bằng phái một hoàng tử nhàn tản, vừa có thể đại diện cho uy quyền sấm sét của hoàng thất, lại không sợ hắn làm hỏng việc. Nếu có thể bồi dưỡng nên một vị quan tài giỏi, lại càng thêm hữu ích.
Sau vài lần dò xét như vậy, Lễ Nhân hoàng đế nhận thấy lão Lục này khá thông thạo thế sự, không phải hạng người chỉ biết ăn trên ngồi trốc, tay không dính bùn đất. Nghe nói mỗi khi đến vụ xuân gieo cấy thu hoạch, vị hoàng tử này đều ra hoàng trang cùng làm ruộng với nông dân, rất gần gũi với cuộc sống bình dân.
Vì vậy, Thiên tử hạ chiếu, giao cho hắn trọng trách, nên mới có chuyến đi Liên Châu này.
Lưu Lăng tuy không phải bậc đế vương nhưng những ai sống đến tuổi trưởng thành trong cung cấm đều phải có chút tâm cơ. Hắn chợt nhận ra những điều phụ hoàng hỏi, lại chính là những thứ vị thiếu sư chẳng ra gì của hắn đã dạy.
Nói thế nào đây, tuy được dạy chẳng nhiều nhưng lại toàn dùng vào chỗ hiểm yếu!
Lúc này, phần lớn sự khinh thường trước đây của hắn dành cho vị thiếu sư liền tan biến. Trong chuyến công cán này, hắn cũng mang theo Tư Đồ Thịnh bên mình, coi như một túi gấm chứa đầy diệu kế.
Thực ra, những cuộc thanh trừng sấm sét trên đường đi hoàn toàn không phải phong cách hành xử của Lưu Lăng.
Bọn quan lại tham ô bên dưới đều có quan hệ chằng chịt với những kẻ quyền thế trong kinh thành, động vào một kẻ sẽ ảnh hưởng đến cả những người khác. Hắn, một hoàng tử không có căn cơ lại chẳng phải ăn no rửng mỡ. Ban đầu, hắn cũng muốn nhẹ tay buông tha, làm qua loa cho xong chuyện.
Tư Đồ Thịnh lại hỏi hắn: "Lục điện hạ nhân từ như thế, giữ gìn thanh danh của mình như vậy, chẳng lẽ muốn giành lấy mỹ danh thánh hiền hoàng tử sao?"
12
0
4 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
