Chương 2
Đông Nam đại cát
Trương Hiển vốn là kẻ nhỏ nhen. Lần này lên kinh chắc chắn sẽ tìm cách hãm hại quan nhân nhà nàng. Sở Lâm Lang mấy đêm mất ngủ, quyết định phải “đánh rắn cho chồn sợ”, dọa hắn một phen để ngăn chặn nguy cơ trước mắt.
Nhưng chứng cứ không thể quá lớn, kẻo chó cùng rứt giậu, cho nên lấy việc làm ăn mờ ám của tiểu cữu tử Trương Hiển, một tên quan trông coi kho lương nhỏ mọn ra làm bia đỡ đạn là vừa.
Đương nhiên, Sở Lâm Lang làm tất cả những việc này đều giấu diếm quan nhân nhà mình. Dù sao những chiêu trò táo bạo, liều lĩnh thế này, một bậc quân tử khiêm nhường như Chu Tùy An chắc chắn không thể nghĩ ra.
Trước khi gả vào Chu gia, nàng chỉ là thứ nữ của một nhà buôn muối Giang Hoài, lớn lên trên thuyền chở muối, phụ giúp phụ thân giao thiệp với đám phu khuân vác và thương lái, cũng học được chút thủ đoạn khéo léo.
Tiếc rằng tuy nàng đảm đang, nhưng lại là phận nữ nhi. Trong mắt phụ thân nàng, dù có lanh lợi đến mấy cũng chỉ là của hồi môn bồi tiền hàng khi gả đi, chẳng bằng tên nhi tử hỗn đản “có hơn hai lạng thịt” dưới đũng quần.
Đến tuổi cập kê, Sở Lâm Lang suýt chút nữa đã bị đích huynh tính kế, bị phụ thân gả cho một lão quan muối làm thiếp.
Khi nàng chìm trong vũng bùn nhơ nhớp ấy, chính Chu Tùy An đã cứu nàng ra khỏi cảnh khốn cùng, lại chẳng màng đến xuất thân hèn kém của nàng, bất chấp sự phản đối của mẫu thân mình mà nhất quyết cưới nàng làm thê tử.
Ân tình này, dẫu kết cỏ ngậm vành cũng khó báo đáp hết. Sau khi gả vào Chu gia, Sở Lâm Lang tận tâm chèo chống gia đình vốn đang sa sút, cuối cùng cũng giúp đỡ phu quân thành đạt trên quan lộ.
Để xứng với phu quân, ngoài việc tính toán sổ sách, Sở Lâm Lang còn dành nhiều tâm sức vào kinh sử, cũng đọc được vài bài thơ cổ, coi như cũng dính chút sự tao nhã.
Tiếc thay, làm phu nhân quan gia tuy bề ngoài vẻ vang nhưng lại tốn nhiều tâm sức hơn cả thê nhi nhà lái buôn. Mấy hôm trước, phu quân xảy ra xích mích với đồng liêu. Tính chàng vốn cương trực, không chịu nhận lỗi. Sở Lâm Lang lại rất am hiểu nhân tình thế thái, biết phu quân đã gây ra đại họa.
Vài ngày trước, nàng dò la được ít chuyện kiện tụng năm xưa ở Liên Châu từ thê nhi của một tiểu lại thân quen, bèn mạnh dạn bày mưu tính kế, lén Chu Tùy An đến thuyết phục Lâm nương tử đứng ra dàn xếp.
Ít nhất cũng phải khiến Trương Hiển kiêng dè, không dám tùy tiện vào kinh giở trò. Dù sao quan nhân cũng đã đắc tội với tên tiểu nhân họ Trương kia rồi, “còn nước còn tát”, tình hình dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.
Đúng lúc này, Hạ Hà lại hỏi: "Đại nương tử, chẳng phải người còn muốn mua vải lụa may cổ áo quan phục cho đại quan nhân sao? Lát nữa chúng ta đi hiệu vải nào?"
May cổ áo quan phục cũng có lắm điều phải để ý. Sở Lâm Lang lại lôi mai rùa từ trong ngực ra, thành kính lắc mấy cái – Ừm, hướng đông nam cát lợi.
Thế là nàng nói: "Hướng đông nam… được, đến hiệu vải Vinh Thăng đi!"
Hạ Hà đã quen với tính hay tin vào bói toán của nương tử nhà mình. Hôm nay địa điểm chặn Lâm nương tử cũng là do Sở Lâm Lang lắc cái mai rùa đến tám lần mới quyết định.
Cái mai rùa này cũng có lai lịch, là một lão lái buôn muối tặng cho đại nương tử khi còn là thiếu nữ.
Theo lời lão lái buôn, cái mai rùa này là "huyền tôn đời thứ ba ngàn hai trăm" của con rùa lớn mà Nữ Oa dùng để vá trời, rất linh nghiệm khi bói toán.
Sở Lâm Lang hết sức tin tưởng điều này. Bởi vì năm xưa nàng có thể tình cờ gặp gỡ Chu Tùy An, từ một thứ nữ nhà buôn muối hạ lưu trở thành phu nhân quan gia, cũng nhờ vào sự chỉ dẫn của cái mai rùa này. Trước khi ra khỏi nhà lắc ba cái là thói quen thường ngày của Sở Lâm Lang, không thể qua loa.
Chỉ là hôm nay, cái "huyền tôn đời thứ ba ngàn hai trăm" này không biết có lười biếng hay không, mà phương hướng nó chỉ lại chẳng phải là đường bằng phẳng rộng rãi gì cho cam.
Xe ngựa chưa đi được bao xa, đã bị một đám người chặn đứng. Sở Lâm Lang ló đầu ra nhìn.
Con đường vốn dĩ còn thoáng đãng, nay bị tắc nghẽn không lọt nổi một giọt nước, một đám đại hán bịt mặt đang vây quanh một chiếc xe ngựa đánh đấm túi bụi. Bốn bề xe ngựa cũng có vệ sĩ, nhưng khổ nỗi, sói lang xung quanh quá nhiều, có vẻ như không chống đỡ nổi.
"Lần này không cần dùng đến mai rùa bói toán nữa!" Sở Lâm Lang lập tức quả quyết thét lớn: "Mau quay đầu xe, chạy nhanh!"
Phu xe cũng nhận ra điều chẳng lành, vội vàng ghìm cương quay đầu ngựa, chuẩn bị tránh xa khỏi chốn đao quang kiếm ảnh.
Nhưng đúng lúc này, từ chiếc xe ngựa bị vây khốn bỗng nhảy ra một nam nhân cao lớn, tay lăm lăm thanh đao. Tay còn lại của hắn xách theo một nam tử gầy gò, rồi đạp lên thành xe một bước, cả hai người cùng nhảy lên xe ngựa của Sở Lâm Lang.
Nam tử kia đẩy "con gà còi" vào trong xe, giật lấy dây cương từ tay phu xe, ra sức quất mạnh. Con ngựa hí vang một tiếng, điên cuồng lao về phía trước.
Bọn người phía sau vậy mà rút đao đuổi theo, bộ dạng quyết không bỏ qua.
Nha hoàn trên xe ngựa sợ hãi đến mức không kìm được tiếng thét chói tai, chỉ có Sở Lâm Lang còn trấn định, mắt đối mắt với nam tử gầy yếu vẫn còn chưa hết kinh hoàng, rồi nghe hắn nói chuyện với nam tử cao lớn đang điều khiển xe.
Nam tử đánh xe không hề quay đầu lại, dù nghe thấy câu hỏi của nam tử gầy yếu trong xe, hắn cũng chỉ đáp lại ngắn gọn.
Vị trí mà bọn họ bị chặn lại vừa đúng là cổng thành Liên Châu. Nhìn hướng đi của xe ngựa, hẳn là vừa mới vào thành. Thêm vào đó, nghe giọng nói của hai người họ không phải là dân bản địa, chắc hẳn không quen thuộc địa giới Liên Châu. Sở Lâm Lang hướng về phía nam tử đánh xe cao giọng nói: "Hảo hán nếu muốn bảo toàn tính mạng, có thể rẽ về hướng đông ở phía trước, nơi đó có binh doanh của quân đồn trú Liên Châu, bọn ác tặc phía sau tuyệt đối không dám xông vào!"
Sở Lâm Lang nói những lời này là để dò xét. Nếu nam tử nhảy lên xe nàng là một người dân lương thiện, nhất định sẽ nghe theo lời nàng, đến binh doanh để bảo toàn tính mạng. Nhưng nếu không nghe, mà tránh xa binh doanh... vậy có nghĩa là đám người này không phải là hạng người quang minh chính đại!
Quả nhiên sợ gì gặp nấy! Nam tử kia nghe lời Sở Lâm Lang nói, đến ngã tư đường liền không chút do dự quẹo về phía tây.
Sở Lâm Lang cười lạnh trong lòng, quả nhiên không phải hạng người tốt lành gì!
Nhưng nàng đã sớm đề phòng hắn. Tên gian tặc này tuyệt đối không ngờ, quẹo về phía đông thực ra là nha môn của Tri phủ Liên Châu. Còn binh doanh Liên Châu lại ở phía tây. Nếu hắn là kẻ gian, quẹo hướng nào cũng là đường chết mà thôi!
Đợi lát nữa đến gần binh doanh, nàng sẽ lớn tiếng kêu cứu, nhất định sẽ khiến tên cuồng đồ cướp xe kia phải bó tay chịu trói!
Đúng lúc này, đám ác đồ đuổi theo phía sau dường như cũng nhận ra xe ngựa đang chạy về hướng binh doanh, dần dần cũng không đuổi theo nữa.
Vừa nhìn thấy cổng lớn của binh doanh, Sở Lâm Lang lập tức thò đầu ra ngoài, lớn tiếng kêu la: "Cứu mạng! Có người cướp xe ngựa nhà Thông phán đại nhân!"
Nàng vừa kêu, Hạ Hà phía sau cũng bừng tỉnh, cùng nàng thét lên. Tiếng thét the thé của các cô nương vang vọng tận trời xanh. Binh lính canh gác ở doanh trại nhận ra xe ngựa của nhà Chu Thông phán, lại thấy phu nhân Thông phán thò đầu ra hô hoán, lập tức đánh trống đồng báo động. Một đám binh lính đen nghìn nghịt chạy ra, vây kín chiếc xe ngựa.
Viên quan chỉ huy rút thanh kiếm bên hông ra, mặt mày dữ tợn quát lớn người trên xe xuống xe.
Sở Lâm Lang đã sớm rút trâm cài đầu, kẹp chặt lấy nam tử gầy yếu trong xe, hướng mũi trâm vào cổ hắn, rồi quát lớn nam tử cao lớn đang đánh xe: "Mau dừng xe lại, nếu không ta sẽ bảo người chém các ngươi thành thịt vụn!"
nam tử gầy yếu bị bắt làm con tin vô cùng bất đắc dĩ. Hắn không ngờ rằng một nữ tử liễu yếu đào tơ, đôi tay trắng nõn lại có sức mạnh suýt chút nữa bóp gãy cổ hắn.
"Con gà còi" bị siết đến suýt trợn trắng mắt, vội vàng kêu cứu: "Tư Đồ tiên sinh... mau... mau dừng xe... cứu ta!"
Nam tử đánh xe đã dừng lại khi thấy binh lính ùa ra. Lúc này nghe thấy tiếng kêu cứu của người trong xe, hắn mới quay đầu lại nhìn.
Sở Lâm Lang đến lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của phu xe...
Hắn trông chừng hai mươi tuổi, độ tuổi sung sức của nam tử. Bộ nho sam trắng muốt đã bị nhuốm đầy vết máu, trông như một Huyết La Sát. Nhưng sống mũi cao thẳng, lông mày kiếm, lại toát lên vẻ nho nhã của văn nhân, hoàn toàn không có chút khí chất giang hồ nào. Thật sự rất tuấn tú!
Đây đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy... Sở Lâm Lang vô tình chạm phải ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm kia không hề có chút khí thế hừng hực của tuổi trẻ. Đôi mắt vốn nên sáng trong như trăng thanh gió mát, nho nhã thanh tao, nhưng đôi mắt ấy lại mang theo hàn ý lạnh lẽo như vực sâu thăm thẳm, nhất là khi nhìn chằm chằm, khiến người ta lạnh sống lưng.
Khi hắn nhìn rõ người khống chế lại là một nữ nhân trông có vẻ yếu đuối, không hiểu sao lại sững ra một chút, khẽ nheo mắt, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Sở Lâm Lang dù sao cũng là một nữ nhân đã xuất giá, sao có thể nhìn thẳng vào mắt một nam tử xa lạ? Nàng vô thức cụp mắt xuống né tránh.
Nhưng cánh tay nàng ghì chặt nam nhân kia lại không hề buông lỏng, siết chặt đến mức nam tử gầy trơ xương sắp trợn ngược cả mắt.
Ngay lúc ấy, nam tử đánh xe tên Tư Đồ kia cuối cùng cũng dịu bớt vẻ hung hăng trong mắt, nhìn kiểu tóc búi của nàng, giọng điềm tĩnh nói: "Tại hạ nóng lòng cứu chủ, mạo phạm vị phu nhân này. Chúng ta không phải phường ngông cuồng, mong phu nhân mau buông tay, kẻo khó mà giải quyết..."
Đúng lúc này, đám binh lính đã vây quanh, đao thương kiếm kích chĩa thẳng vào cổ hắn.
Sở Lâm Lang thấy quan binh đã chế phục được tên cầm đầu, bấy giờ mới nới lỏng tay, vội đẩy nam tử gầy yếu trong lòng ra, để quan binh xông lên trói lại.
Đến lúc này, Sở Lâm Lang mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: "Không phải phường ngông cuồng? Vậy sao nghe thấy lời ta nói lại cứ rẽ về hướng tây? Các ngươi là loại rắn chuột gì, thẩm vấn sẽ rõ!"
Nam tử đánh xe nhướng mày kiếm, lạnh nhạt giải thích: "Phu nhân nhất thời hoảng loạn, có lẽ đã nhận nhầm đường. Doanh trại ở phía tây, chứ không phải phía đông như phu nhân chỉ. Hôm nay Tri phủ Liên Châu không có ở nha môn, hung đồ thích sát chúng ta lại rất đông. Nếu đến đó, e rằng mấy nha dịch lưu lại nha môn không chống đỡ nổi."
Nghe nói, Khâm sai đại thần từ trên phái xuống phải đi các huyện lân cận để tuần tra. Sáng sớm hôm nay, quan lại trong châu huyện đều đã đi, ngay cả phu quân của Sở Lâm Lang là Chu Tùy An cũng đi.
Sở Lâm Lang nghe lời hắn nói, không khỏi ngẩn người. Nàng không ngờ nam tử mang giọng nói lạ tai này lại rành rẽ việc trong Liên Châu đến vậy. Nam tử mình đầy máu me này là ai? Sao lại biết rõ như thế?
Lẽ nào... Chưa kịp để nàng nghĩ nhiều, binh lính đã lục soát được một tấm ngọc bài nhập cung trên người nam tử gầy yếu kia.
Tấm ngọc bài không lớn lắm, ánh vàng rực rỡ. Tên binh lính lục soát được tấm ngọc bài nhìn chất ngọc, theo thói quen đưa lên miệng cắn thử...
Sau này, mỗi khi Sở Lâm Lang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, trong vốn từ ngữ nghèo nàn của nàng, chỉ có cụm "gà bay chó sủa" mới có thể diễn tả được.
Tri phủ đại nhân vội vã nhận được tin tức, từ trong kiệu lăn xuống đất, bò lết một đường đến yết kiến.
Trương Hiển nghe nói nữ quyến nhà họ Chu gây ra đại họa, ẩn mình trong đám quan lại đang quỳ, mặt mày lộ vẻ hả hê.
Còn có cả vị phu quân Chu Tùy An mặt mày xanh mét của nàng – kinh hoàng hay tin nương tử nhà mình dùng trâm kề vào cổ vị kia, cũng "bịch" một tiếng quỳ xuống, mặt xám như tro, hận không thể vùi đầu xuống đất.
Tóm lại, một đám quan lại Tùy Châu đen nghịt quỳ rạp xuống trước mặt nam tử gầy yếu... Không đúng, là trước mặt vị đương kim Lục điện hạ gầy yếu không giận tự uy kia.
Hóa ra lần này Bệ hạ muốn canh tân quốc gia, dùng thủ đoạn sấm sét. Chuyến tuần tra biên cương lần này, vị Khâm sai đại thần được sử dụng cũng không phải hạng tầm thường mà là Lục điện hạ Lưu Lăng của Bệ hạ.
Hắn cải trang vi hành, không hề tiết lộ thân phận hoàng tử nhưng ra tay quyết đoán, liên tục chém giết bọn tham quan ô lại.
Liên Châu nằm ở vùng biên giới, "trời cao hoàng đế xa", dân phong nơi đây cũng rất mạnh mẽ. Câu "Dám kéo hoàng đế xuống ngựa" chính là để hình dung sự ngông cuồng của dân chúng nơi đây.
Lục điện hạ cũng trừng trị đến nghiện, chuyên nhắm vào túi mật của đám rắn địa phương, đã liên tiếp chém đầu ba tên tham quan ở huyện bên cạnh.
Trùng hợp thay, nhị đệ của một trong số những tên bị giết lại là một tên ác bá có tiếng trong vòng trăm dặm này. Vị hiền đệ này ngang ngược càn quấy, cậy có tiền có bạc, lại kết giao với đám thảo khấu sơn tặc, chẳng khác nào một tiểu bá vương ở đây, quan lại địa phương ngày thường đều không dám trêu chọc hắn.
Vì thế, hắn ở vùng biên ải càng ngày càng gan to, lại sinh ra tâm tư "giết gà dọa khỉ"!
Nghe tin huynh trưởng bị giết, hắn nhất thời cũng nảy sinh ác tâm, sai thủ hạ bịt mặt giả dạng thành đạo tặc, bám theo suốt dọc đường. Cuối cùng sáng sớm đã tập hợp người xông vào Liên Châu, muốn giữa đường ám sát vị Khâm sai đại nhân kia, rồi đổ tội cho giặc cỏ.
Nếu tên ác bá kia biết người mình ám sát là đương kim Lục điện hạ đang vi hành, e rằng cũng không dám gây ra trận chiến lớn như vậy? Tiếc là ác bá nhóm lửa, lại khiến Sở Lâm Lang làm cá nằm trên thớt.
Tri phủ đương nhiên có lỗi vì sơ suất quản lý địa phương không tốt, tội trạng của nương tử Chu Tùy An còn lớn hơn.
Nữ nhân này dám bóp cổ hoàng tử đương triều, đó là tội khi quân phải chém đầu!
13
0
4 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
