TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Tình cờ gặp gỡ buổi sớm

Trong những ngày đông giá rét, Sở Lâm Lang cuộn tròn trong xe ngựa đã tròn một canh giờ, hai chân tê dại.

Trước khi ra khỏi nhà, nha hoàn Hạ Hà chu đáo đặt cho nàng hai chiếc lò sưởi tay, trên người cũng đắp thêm chăn. Nhưng ngồi lâu khí huyết không lưu thông, hai chân tê buốt như kim châm.

Nàng thở dài, lấy từ trong ngực ra một mai rùa cũ kỹ khẽ lắc, tiếng đồng tiền bên trong lay động giúp tâm trạng bình tĩnh hơn phần nào.

Ngay khi nàng cất mai rùa, định duỗi thẳng chân thì bên ngoài xe, nha hoàn khẽ giọng: "Đại nương tử, xe ngựa của Trương phủ đến!"

Sở Lâm Lang nghe vậy, không màng đến chân còn đau nhức, vội chụp lấy hai gói trà bên cạnh, nghiến răng đứng dậy. Thậm chí không cần nha hoàn đỡ, nàng tự mình nhảy xuống xe ngựa, vội vàng hướng chiếc xe đang chậm rãi tới mà cất tiếng: "Có phải là Lâm nương tử của Trương phủ?"

Người đánh xe thấy có người chặn xe, ghìm cương. Sau đó, rèm xe hơi vén lên, một phụ nhân trạc tứ tuần đánh giá nữ tử xinh đẹp đang đứng bên đường.

Sau trận tuyết mới, thiếu phụ khoác áo choàng màu hải đường đỏ, má phấn môi cười đứng bên đống tuyết, tựa cành mai đón rét làm người ta lóa mắt...

Sở Lâm Lang giãn mày, nở nụ cười ngọt ngào, giơ giơ gói trà trong tay nói: "Thật khéo, muội xuống xe mua gói trà, vừa ngẩng đầu đã nhận ra xe của tỷ."

Lâm nương tử liếc nhìn Sở Lâm Lang như nhìn thấy rận, cười lạnh một tiếng: "Chẳng phải rất khéo sao? Hôm nay ta cố ý dặn phu xe đi vòng qua phủ trạch nhà các ngươi, vậy mà vẫn gặp được ngươi ở đây! Sớm thế này mà đã mua trà? Phu nhân Thông phán nghiện trà thật!"

Sở Lâm Lang dường như không nghe ra ý châm chọc của đối phương, giẫm lên lớp tuyết dày đi tới bên xe ngựa, cánh tay ngọc duỗi ra, ân cần đưa một gói trà cho Lâm nương tử: "Muội nhớ tỷ thích nhất uống trà Phổ Nhĩ chín, vừa hay trà Phổ Nhĩ Điền Địa ta đặt ba năm đã tới, gói này xin Lâm nương tử nếm thử."

Lâm nương tử không nhận, vẻ châm biếm trên mặt càng đậm, nhướng mày nói: "Không dám nhận, quan nhân nhà ta chỉ là Tẩu Mã Thừa Thụ nhỏ bé ở Liên Châu, sao sánh được với quan nhân nhà ngươi - Chu Thông phán uy phong?"

Ngay hôm trước, Thông phán Chu Tùy An của Liên Châu cùng với Trương Hiển - người phụ trách giám sát quân đội đồn trú, đã ẩu đả tại phủ của Tri phủ đại nhân.

Chu Tùy An - tức là quan nhân của Sở Lâm Lang, thừa lúc rượu vào lời ra, dám ở trước mặt mọi người tặng cho Trương Hiển lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi hai cái tát tai như trời giáng.

Hai cái tát này đánh không nương tay, Trương Hiển ngã lăn ra đất.

Lúc ấy, một đám người chứng kiến hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Thông phán đại nhân mới tới bằng con mắt khác - vị Thông phán trẻ tuổi này chắc là tuổi Dần? Hay là loại người chưa từng trải đời, đối nhân xử thế lại lỗ mãng nóng nảy đến vậy!

Trên dưới Liên Châu ai chẳng biết cuối tháng này chính là lúc Trương Tẩu Mã vào kinh diện kiến Hoàng thượng.

Chức Tẩu Mã Thừa Thụ, tuy là giám sát quân kỷ đồn trú biên giới, bẩm báo tình hình quân sự biên địa cho Hoàng thượng. Quan gia khi hỏi về tình hình biên giới, tiện thể cũng sẽ hỏi về thành tích của các quan địa phương.

Trương Hiển, thân là Tẩu Mã, chẳng khác nào vị Táo Quân sắp về chầu trời tâu trình công việc!

Cả phủ Liên Châu trên dưới ai mà chẳng cung kính nịnh bợ Trương đại nhân? Ngay cả tri phủ đại nhân cũng đích thân mở tiệc, bày biện mỹ tửu giai hào khoản đãi.

Nhưng trớ trêu thay, vị Thông Phán đại nhân mới nhậm chức vừa đến lại khăng khăng truy xét vụ án buôn lậu, tích trữ lương thực, lần mò tới tận chỗ tiểu cữu tử (em vợ) của Trương Tẩu Mã. Hai người vốn đã bất hòa từ lâu, kết quả mượn men rượu lời qua tiếng lại, không giữ được bình tĩnh, cuối cùng đánh nhau một trận.

Người có đầu óc đều biết, hai cái bạt tai của Chu Thông Phán kia chẳng khác nào tự tay vứt bỏ tiền đồ xán lạn của mình.

Vụ án tham ô ở Liên Châu đã kéo dài rất lâu, tri phủ đại nhân còn phải khôn khéo giữ mình, lảng tránh cho yên thân. Đằng này, Chu Tùy An kia chẳng biết thế sự, đâm đầu vào vũng bùn lầy thối tha chỉ tổ chết chìm.

Chu Tùy An có lai lịch gì? Chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn, may mắn đỗ đạt, học hành đến nơi đến chốn. Một kẻ không có gốc rễ như vậy, ở Liên Châu còn chưa đứng vững gót chân.

Hiện giờ, trên dưới Liên Châu đều đang chờ Trương Hiển vào kinh lật đổ cái tên Chu Tùy An đầu đất kia.

Xem ra nhà họ Chu cũng chưa ngu xuẩn đến mức tuyệt vọng, chỉ là không ngờ rằng phu nhân của Chu Tùy An là Sở Lâm Lang lại vội vã ra mặt, dọn dẹp mớ hỗn độn mà phu quân gây ra.

Lâm nương tử dĩ nhiên hiểu rõ vụ kiện này, khi nhìn Sở Lâm Lang liền lộ vẻ khinh miệt: Sở nương tử này lại còn xách một gói trà đến cầu cạnh, đúng là đồ nhà quê không lên nổi mặt bàn!"

Người nhà họ Chu chẳng khác gì đống phân chó, chẳng bốc hơi được bao lâu. Bởi vậy, khi Sở Lâm Lang tươi cười nghênh đón, Lâm nương tử khinh khỉnh buông rèm xuống: "Nhà chúng ta vẫn còn trà ngon để uống, không cần Sở nương tử phải nhọc lòng. Phu xe, còn đứng đó làm gì? Mau đánh xe đi!"

Ngay khi vó ngựa vừa nhấc lên, chỉ thấy rèm xe lay động, Sở nương tử kia vậy mà chẳng màng đến lễ nghi, xách váy nhảy vọt lên xe.

Phu xe và hạ nhân nhà họ Trương không kịp đề phòng, chỉ thấy một mỹ nhân kiều diễm như mèo con chui tọt vào trong xe, ngơ ngác không kịp hoàn hồn.

Lâm nương tử cũng giật mình lùi lại. Có lẽ vị Sở nương tử vốn xuất thân thấp kém này đặc biệt coi trọng lễ nghi trước mặt quan khách, trước giờ chưa từng thấy nàng có bộ dạng lăng xăng như khỉ leo cây thế này.

Chẳng lẽ ả phụ nhân này cũng giống như tên phu quân kia, hễ không vừa ý là tát người ta không thương tiếc hay sao?

Chưa kịp để Lâm nương tử hô người lôi Sở Lâm Lang xuống, Sở Lâm Lang đã nhanh tay chộp lấy cổ tay Lâm nương tử.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm nương tử cảm thấy ánh mắt của Sở thị ngày thường yếu đuối bỗng lộ ra vẻ ngang tàng của nam tử, nhìn thật đáng sợ. Nàng ta theo bản năng che mặt lại...

Nhưng Sở nương tử không hề giơ tay đánh người mà kéo tay Lâm nương tử, cố ý ghé sát lại, hạ giọng nói: “Nam nhân cãi cọ, cứ để họ cãi nhau, hà cớ gì ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội chúng ta? Muội vẫn luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột, đệ đệ của tỷ cũng như đệ đệ của muội, sao có thể vì chút tức giận nhất thời mà làm hỏng tiền đồ của hắn…”

Lâm nương tử khẽ nheo mắt, dùng sức giật tay ra, cũng hạ giọng đáp: "Ý ngươi là gì?"

Sở Lâm Lang mang vẻ mặt ngưng trọng, khẽ nói: "Tỷ tuy là người nhà nhưng chưa chắc đã biết Lâm Dữ to gan đến mức có thể gây ra họa lớn nhường nào. Hắn trông coi lương thảo nhưng tính tình lại quá hiền lành, bọn thuộc hạ tham ô không phải chỉ một chút. Hiện giờ quan gia đang có ý định cải cách triều chính, nếu tra xét kỹ càng, đệ đệ của chúng ta làm sao có thể một mình thoát thân?"

Lâm nương tử không phải người dễ bị dọa. Nếu Chu Tùy An kia thực sự nắm được chứng cứ gì thì đã sớm ra tay rồi, đâu phải ấm ức đến nỗi mượn rượu đánh nhau?

Sở nương tử này hẳn là cậy vào cái miệng lưỡi lanh lợi, chạy đến đây dọa người đây mà?

Nghĩ vậy, Lâm nương tử cười lạnh muốn đuổi khách nhưng Sở Lâm Lang không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, đưa đến trước mặt Lâm nương tử: "Có người nặc danh gửi sổ sách đến thư án của quan nhân nhà muội, bị muội nhìn thấy, lén lấy ra một tờ cho tỷ xem qua. Trên này có con dấu quan ấn của đệ đệ tỷ đấy?"

Lâm nương tử đối với những việc làm bậy bạ của tên đệ đệ khốn kiếp kia đâu phải không hề hay biết. Chỉ cần nhìn con dấu quan ấn sáng rực trên tờ giấy cùng với ngày tháng năm ngoái, trong lòng liền giật thót. Đang định xem xét kỹ hơn thì Sở Lâm Lang đã rút tờ giấy về, thản nhiên nhét vào tay áo.

Chỉ thấy Sở nương tử thở dài nói: "Tạm thời không thể đưa cho tỷ được, thiếp thân lén lấy ra, còn phải mang trả lại… Tỷ cũng biết tính khí của quan nhân nhà muội, tân quan thượng nhậm tam bả hỏa*, muốn làm nên chuyện cho đồng liêu xem. Chàng tra ra chuyện của đệ đệ tỷ, đương nhiên phải bàn bạc với Trương đại nhân. Ai ngờ Trương đại nhân không hề hay biết, lại cho rằng chàng vu khống vô cớ, cố ý bôi nhọ người khác. Hai người vì vậy mà nảy sinh bất hòa. Nào ngờ, trong lòng quan nhân nhà muội vẫn kính trọng Trương đại nhân, thấy đệ đệ tỷ bị người che mắt, liên lụy vào chuyện này, nên mới tiến thoái lưỡng nan. Mấy ngày trước uống rượu say cũng là vì lẽ đó!"

*Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa: ý chỉ làm việc quyết liệt.

Trong lòng Lâm nương tử lúc này đã xoay chuyển tám trăm bận. Năm ngoái nàng nghe đệ đệ nói bị mất mấy quyển sổ sách nhưng hình như đã bị cháy rụi trong đám hỏa hoạn… Chẳng lẽ giữa chuyện này có sai sót gì? Nếu thật như Sở Lâm Lang nói, vậy Chu Tùy An đang nắm giữ nhược điểm của đệ đệ nàng rồi…

Những chuyện trộm cắp vặt vãnh này, nếu là lúc khác bị phanh phui ra cũng chẳng đáng bận tâm, luôn luôn có cách để dẹp yên. Giống như Sở nương tử nói, đổ hết lên đầu đám thuộc hạ là xong. Nhưng trớ trêu thay, hiện giờ lại có khâm sai đại thần đến tuần tra, nếu vào thời điểm nhạy cảm này mà bị lôi ra ánh sáng, chắc chắn sẽ rước họa vào thân!

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đầy thành thật của Sở nương tử, rất có thể nàng ta thực sự đã lén phu quân Chu Tùy An, trộm lấy mật thư chạy đến đây lấy lòng mình…

Lần này quan gia quyết tâm trừ tệ nạn rất quyết liệt, vị khâm sai kia ở phủ lân cận đã ra tay không nương tình.

Nếu đúng là như vậy, tuyệt đối không thể đắc tội với họ Chu, tránh cho hắn chó dại cắn càn, lưỡng bại câu thương.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt lạnh như băng tháng chạp của Lâm nương tử lập tức giãn ra, nắm lấy tay Sở Lâm Lang: "Muội muội, lão tỷ tỷ ta nói gì cho phải đây. Khụ, quan nhân nhà ta tính khí đúng là nóng nảy! Hai phu thê muội chịu khổ rồi, chỉ là những sổ sách này… có khi nào là do người cố tình làm giả không…"

Sở Lâm Lang nắm chặt tay nàng ta, vẻ mặt chân thành nói: "Chịu khổ gì chứ? Nam nhận bọn họ ôm chí lớn lo việc nước việc nhà, còn phận nữ nhi chúng ta chỉ mong gia đình hòa thuận. Là nội quyến, tỷ muội ta nên hòa giải từ bên trong, tuyệt đối không thể đổ thêm dầu vào lửa! Tỷ nói sổ sách này là giả, được! Vậy ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến nó thành giả! Chỉ là Lâm nương tử đừng để Trương đại nhân làm lớn chuyện vội, để muội nghĩ cách đã…"

Vẻ mặt Lâm nương tử có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Sở Lâm Lang lại dễ nói chuyện đến vậy, còn quyết đoán như thế! Không biết có phải vì cảm động trước sự ngốc nghếch dũng cảm của nàng ta hay không, Lâm nương tử nhất thời không nói nên lời.

Đợi một lát sau, khi Sở Lâm Lang xuống xe ngựa, Lâm nương tử kéo tay nàng, trên mặt nở nụ cười, quyến luyến không rời tiễn xuống tận nơi, vẻ tỷ muội tình thâm hòa thuận.

Sở Lâm Lang sảng khoái nói: "Đều là người một nhà cả, tỷ tỷ không cần khách khí, chỉ là Trương đại nhân bên kia, xin tỷ giúp muội hòa giải. Dù sao cũng là đồng liêu trong cùng một châu, có gì sơ suất, xin đại nhân và tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua."

Lâm nương tử ân cần vuốt lại áo choàng cho Sở Lâm Lang, đáp lời: "Đều là huynh đệ cả, chuyện đóng cửa bảo nhau vốn là thường tình nhưng không thể để người ngoài xem vào rồi cười chê."

Trong lúc nhất thời, hai người tỷ muội khác họ tay bắt mặt mừng, hàn huyên một hồi. Sở Lâm Lang mắt dõi theo xe ngựa của Lâm nương tử đi khuất, lúc này mới giãn nụ cười trên mặt, trở lại xe ngựa của mình.

Hạ Hà hiểu rõ nhất nương tử nhà mình đã làm những gì. Đợi xe ngựa đi được một đoạn, nàng mới lo lắng nhắc nhở: "Đại nương tử… việc giả mạo quan ấn, đâu phải là tội nhẹ…"

Tờ giấy mà vừa rồi đại nương tử đưa cho Lâm nương tử xem, nào phải là mật thư trên bàn của Chu đại nhân? Quan ấn trên đó rõ ràng là do Hạ Hà làm theo sai khiến của Sở Lâm Lang, tìm một người thợ nơi khác dùng củ cải trắng khắc ra…

Sở Lâm Lang hắt xì một cái, sụt sịt mũi cười lạnh: "Ta có dùng nó để vu cáo ai đâu, có tội gì? Hơn nữa, cũng phải có người tố cáo chứ, ai tố? Là Trương Hiển kia hay là Lâm nương tử?"

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi chẳng phải cũng nghe rồi sao? Lúc trước kho lương trong châu bị hỏa hoạn, mất mấy quyển sổ sách. Đệ đệ của Lâm nương tử như bị lửa đốt sau mông, truy tra suốt một tháng, khi xác định sổ sách quả thực đã hóa thành tro bụi trong đám cháy mới yên tâm. Sổ sách của ta tuy là giả nhưng lại là một khối u nhọt trong lòng Lâm gia. Ngươi nói họ Trương kia có dám công khai đối chất với quan nhân nhà ta, xác định sổ sách đó là thật hay giả không?"

14

0

4 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.