TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Hắn nhanh chóng rắc thuốc cầm máu, rồi dùng gậy gỗ và băng vải cố định lại vết thương.

Thẩm Tinh Độ ngạc nhiên nhìn hắn, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Không ngờ chiến thần của đại lục còn biết trị thương cho hồ ly…”

Nhạn Nam Phi hoàn toàn khác với những tên công tử mà Thẩm Tinh Độ từng gặp — những kẻ chỉ biết ngồi chờ được hầu hạ.

Hắn vừa tự tay thu dọn hòm thuốc, vừa thuận miệng đáp: “Lên chiến trường, cái gì cũng phải biết. Tự băng bó cho bản thân là chuyện thường ngày. Chữa cho Hồ Ly hay chữa cho người thì có gì khác nhau?”

Hắn quen thuộc đến mức khiến người ta ngỡ như đã nhiều lần ôm Thẩm Tinh Độ vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ. Mỗi lần vỗ xong, lại tiện tay vuốt đuôi nàng một cái. Không biết là do nàng biến thành Hồ Ly mà dã tính trỗi dậy, hay là hắn đã dùng thủ đoạn gì nữa.

Thẩm Tinh Độ rõ ràng trong lòng cự tuyệt, thế nhưng mỗi lần bị hắn vỗ một cái, vuốt một cái, cả người lại nhẹ bẫng như được xoa dịu, suýt chút nữa bật ra tiếng rên khe khẽ. Nàng giằng co giữa lý trí và cảm xúc, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.

Lúc này, có binh sĩ đến báo: “Bẩm tướng quân, đêm qua Thẩm gia đại tiểu thư quả thực ngất xỉu trong rừng, sáng nay được một tiều phu phát hiện. Phủ Thái Phó đã đưa người về rồi.”

“Đưa về rồi?”

Thẩm Tinh Độ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Một tiểu thư đêm khuya không về phủ, lại còn bất tỉnh nhân sự bị người ngoài phát hiện, bất kỳ chuyện nào trong số đó cũng đủ để khiến thanh danh nàng tiêu tan.

Không còn cách nào khác, nàng đành cố ra vẻ yếu ớt, đôi mắt hoe đỏ, đưa móng vuốt Hồ Ly ra, cùng nam nhân trước mặt trầm mặc kia đàm phán:

“Nhạn tướng quân, ngươi cũng muốn tìm lại sủng vật của mình đúng không? Vậy thì đưa ta trở về phủ Thái Phó, ta sẽ đổi Phúc Phúc lại cho ngươi!”

Thẩm Tinh Độ đã lăn lộn buôn bán nhiều năm, rất có kinh nghiệm đàm phán. Nàng hiểu rõ chỉ khi bắt đầu từ nhu cầu của đối phương, mới có thể đạt được thỏa thuận mong muốn.

Ai ngờ Nhạn Nam Phi hoàn toàn không bị lay động, chỉ lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu về phía sau, ánh mắt đen sâu như biển thoáng qua một tia cười:

“Ta chỉ cần một ‘vật sống’ để sưởi ấm giường. Bên trong là ngươi hay là Phúc Phúc, đối với ta có gì khác biệt? Ta vì sao phải vì ngươi mà bước vào vũng nước đυ.c kia?”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.