0 chữ
Chương 3
Chương 3
Thẩm Tinh Độ được cứu. Lục Thiệu chậm rãi đặt nàng xuống đất:
“Gia phụ là Lễ Bộ Thượng Thư Lục Nhiễm Chi, tại hạ tên là Lục Thiệu. Vị này là đại thiếu gia phủ Tấn huyện Tri phủ, Trần Tĩnh Bắc. Chúng ta cùng nhau đi săn, vô tình bắt được con hồ ly này. Không biết tướng quân yêu thích sủng vật, nếu có mạo phạm gì, xin được thứ lỗi. Ta sẽ cho người mang phí trị liệu đến phủ tướng quân sau.”
Người dẫn đầu chỉ quở trách vài câu rồi xua tay cho Lục Thiệu và Trần Tĩnh Bắc rời đi.
Thẩm Tinh Độ bị nhốt trong túi bắt thú, đang giãy dụa thì bị nâng bổng lên, đưa vào một lòng bàn tay rộng và ấm áp.
Một khắc sau, túi bắt thú được mở ra, ánh sáng rọi thẳng vào mặt khiến nàng phải nheo mắt lại.
Trong ánh nắng chói chang, nàng nhìn thấy một gương mặt nam nhân ngũ quan lập thể, tuấn tú dị thường.
Làn da màu lúa mì, ánh mắt lạnh lẽo, râu ria lún phún. So với thư sinh như Lục Thiệu ở kinh thành thì khí chất của người này hoàn toàn khác biệt.
Toàn thân đau nhức, đặc biệt là phần chân khiến Thẩm Tinh Độ run rẩy không ngừng. Đôi mắt hồ ly ướt sũng, đáng thương nhìn người trước mặt.
Nam nhân nọ lại giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử, trầm giọng nói: “Vật nhỏ này, biết sợ rồi à?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt chân sau của Thẩm Tinh Độ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Chân gãy rồi, e là phải chịu khổ một phen. Nếu không phải ta tìm ngươi suốt một ngày một đêm, chỉ chậm một chút là ngươi đã bị mang vào trại hồ ly rồi. Lần sau còn dám chạy loạn không hả?”
Nghe nam nhân lầm bầm, Thẩm Tinh Độ bỗng cảm thấy hắn không đáng sợ như vẻ ngoài, thậm chí còn… có chút ôn nhu.
Chỉ là khi hắn xoay chân nàng để kiểm tra vết thương, nàng đột nhiên cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua phía dưới, theo bản năng xấu hổ mà dùng cái đuôi che lại.
Nam nhân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hai tay nhấc bổng nàng lên, nghiêng đầu nhìn từ dưới lên.
Hắn lại ghét bỏ mà đẩy đuôi nàng sang một bên, lẩm bẩm: “Che cái gì chứ? … Là Phúc Phúc không sai mà?”
Thẩm Tinh Độ không chịu nổi bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, lập tức đỏ mặt, tức giận "ngao ô" một tiếng rồi cắn hắn một cái.
Trên tay nam nhân liền xuất hiện hai dấu răng nhỏ:
“Còn biết cắn người?”
“Đáng đời ngươi! Ai bảo ngươi… không biết xấu hổ!”
Thẩm Tinh Độ giận đến độ mắng to, dù biết rõ hắn nghe không hiểu vẫn không nhịn được.
Nhưng… nam nhân kia đột nhiên sững sờ, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tùy tùng xung quanh nghe vậy đều có chút sửng sốt, không hiểu tướng quân đang nói với ai. Một người trong số đó tiến lên xin chỉ thị:
“Nhạn tướng quân, ngài đang hỏi ai ạ? Hôm nay tùy hành là đội giáp thìn chữ ‘Thiên’.”
Nam nhân nọ khẽ phất tay, ra hiệu lui ra.
Sau đó, hắn lại túm gáy Thẩm Tinh Độ, ép giọng thấp hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nhập vào thân thể Phúc Phúc? Có thể nói tiếng người? Nếu có oan khuất, có thể nói, ta sẽ giúp một tay.
Nếu muốn làm điều xấu, ta biết không ít đại sư tuyệt đối sẽ không tha!”
Thẩm Tinh Độ kinh ngạc. Hắn… nghe hiểu nàng nói chuyện? Trước đó Lục Thiệu mặc kệ nàng kêu la thế nào cũng không hiểu gì cả! Hơn nữa… vừa nãy tướng sĩ gọi hắn là Nhạn tướng quân?
Cả đại lục này chỉ có một người mang danh hiệu ấy, Chiến Thần Nhạn Nam Phi!
Mười bảy tuổi ra trận gϊếŧ địch, lấy một địch trăm, nhất chiến thành danh.
Là võ tướng duy nhất của ba triều tể tướng họ Nhạn!
Mà nàng lại biến thành hồ ly của Nhạn Nam Phi?
“Gia phụ là Lễ Bộ Thượng Thư Lục Nhiễm Chi, tại hạ tên là Lục Thiệu. Vị này là đại thiếu gia phủ Tấn huyện Tri phủ, Trần Tĩnh Bắc. Chúng ta cùng nhau đi săn, vô tình bắt được con hồ ly này. Không biết tướng quân yêu thích sủng vật, nếu có mạo phạm gì, xin được thứ lỗi. Ta sẽ cho người mang phí trị liệu đến phủ tướng quân sau.”
Người dẫn đầu chỉ quở trách vài câu rồi xua tay cho Lục Thiệu và Trần Tĩnh Bắc rời đi.
Thẩm Tinh Độ bị nhốt trong túi bắt thú, đang giãy dụa thì bị nâng bổng lên, đưa vào một lòng bàn tay rộng và ấm áp.
Một khắc sau, túi bắt thú được mở ra, ánh sáng rọi thẳng vào mặt khiến nàng phải nheo mắt lại.
Trong ánh nắng chói chang, nàng nhìn thấy một gương mặt nam nhân ngũ quan lập thể, tuấn tú dị thường.
Toàn thân đau nhức, đặc biệt là phần chân khiến Thẩm Tinh Độ run rẩy không ngừng. Đôi mắt hồ ly ướt sũng, đáng thương nhìn người trước mặt.
Nam nhân nọ lại giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử, trầm giọng nói: “Vật nhỏ này, biết sợ rồi à?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt chân sau của Thẩm Tinh Độ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Chân gãy rồi, e là phải chịu khổ một phen. Nếu không phải ta tìm ngươi suốt một ngày một đêm, chỉ chậm một chút là ngươi đã bị mang vào trại hồ ly rồi. Lần sau còn dám chạy loạn không hả?”
Nghe nam nhân lầm bầm, Thẩm Tinh Độ bỗng cảm thấy hắn không đáng sợ như vẻ ngoài, thậm chí còn… có chút ôn nhu.
Nam nhân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hai tay nhấc bổng nàng lên, nghiêng đầu nhìn từ dưới lên.
Hắn lại ghét bỏ mà đẩy đuôi nàng sang một bên, lẩm bẩm: “Che cái gì chứ? … Là Phúc Phúc không sai mà?”
Thẩm Tinh Độ không chịu nổi bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, lập tức đỏ mặt, tức giận "ngao ô" một tiếng rồi cắn hắn một cái.
Trên tay nam nhân liền xuất hiện hai dấu răng nhỏ:
“Còn biết cắn người?”
“Đáng đời ngươi! Ai bảo ngươi… không biết xấu hổ!”
Thẩm Tinh Độ giận đến độ mắng to, dù biết rõ hắn nghe không hiểu vẫn không nhịn được.
Nhưng… nam nhân kia đột nhiên sững sờ, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Nhạn tướng quân, ngài đang hỏi ai ạ? Hôm nay tùy hành là đội giáp thìn chữ ‘Thiên’.”
Nam nhân nọ khẽ phất tay, ra hiệu lui ra.
Sau đó, hắn lại túm gáy Thẩm Tinh Độ, ép giọng thấp hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nhập vào thân thể Phúc Phúc? Có thể nói tiếng người? Nếu có oan khuất, có thể nói, ta sẽ giúp một tay.
Nếu muốn làm điều xấu, ta biết không ít đại sư tuyệt đối sẽ không tha!”
Thẩm Tinh Độ kinh ngạc. Hắn… nghe hiểu nàng nói chuyện? Trước đó Lục Thiệu mặc kệ nàng kêu la thế nào cũng không hiểu gì cả! Hơn nữa… vừa nãy tướng sĩ gọi hắn là Nhạn tướng quân?
Cả đại lục này chỉ có một người mang danh hiệu ấy, Chiến Thần Nhạn Nam Phi!
Mười bảy tuổi ra trận gϊếŧ địch, lấy một địch trăm, nhất chiến thành danh.
Là võ tướng duy nhất của ba triều tể tướng họ Nhạn!
Mà nàng lại biến thành hồ ly của Nhạn Nam Phi?
6
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
