0 chữ
Chương 2
Chương 2
Đôi mắt hồ ly to tròn chứa đầy nước mắt, làm ướt cả lông mi. Nàng nằm bẹp dưới đất, chỉ có thể dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lục Thiệu:
“ Lục Thiệu ca ca, là Tinh Độ đây mà!”
Nàng muốn nói, nhưng chỉ phát ra tiếng “ư ử” thảm thiết. Nhưng nàng không sợ, thậm chí còn thấy an lòng. Lục Thiệu ca ca nhất định nhận ra nàng nên mới ngăn lại!
Đó là người nàng yêu bao năm, là vị hôn phu tương lai của nàng! Dù có biến thành hồ ly, họ nhất định vẫn tâm linh tương thông!
Ánh mắt đầy hy vọng của Thẩm Tinh Độ dõi theo Lục Thiệu, thấy hắn dừng lại trước mặt, xuống ngựa.
Anh mặc áo lam cổ tròn tay rộng, khoác áo khoác màu trầm, vẫn là chàng thanh niên áo trắng phong lưu, ý chí hiên ngang ấy.
Thẩm Tinh Độ thấy hắn khẽ nhíu mày, lòng nàng càng đau chắc chắn là hắn đang đau lòng. Là do nàng không biết tự lo cho mình, khiến hắn phải lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, nànn bị túm chân sau, bị xách ngược lên cao, treo lủng lẳng đầu xuống đất.
Thẩm Tinh Độ đau đến choáng váng, đầu quay cuồng.
Bên tai vang lên giọng trách nhẹ của Lục Thiệu: “Đã bảo đừng bắn mà! Xem này! Một lỗ thủng xuyên qua đùi, phá hỏng cả lớp lông. Không còn nguyên bộ lông rồi! Ta vốn định lấy làm cổ áo cho Nguyệt Nga... Thật tiếc quá…”
Thẩm Tinh Độ như ngã vào hố sâu. Thì ra bắt nàng là để làm cổ áo cho Thẩm Nguyệt Nga?
Người bắn tên là con trai trưởng của Tri phủ Trần, Trần Tĩnh Bắc gãi đầu lúng túng: “Ta sợ nó chạy mất mà! Loài hồ ly huyền sắc này là hàng hiếm đấy! Nghe nói tối qua có một con huyền hồ bán ở chợ đen với giá một triệu lượng vàng! Dù lông chân bị hỏng, còn hơn là để chạy mất!”
Lục Thiệu vẫn tiếc rẻ, cầm con hồ ly lắc đầu: “Đẹp thế này! Phải bắn vào mắt mới đúng! Xuyên từ mắt, lột lông ra mới nguyên được! Tsk, giờ không thể làm cổ áo cho Nguyệt Nga nữa rồi”
Không rõ là vô tình hay cố ý, Trần Tĩnh Bắc chợt nhắc: “Hay là tặng cho đại tiểu thư nhà họ Thẩm? Không phải ngươi đính hôn với nàng từ nhỏ à? Nghe nói nàng toàn tặng ngươi mấy món lạ, coi như quà đáp lại?”
Nghe đến đây, lông của Thẩm Tinh Độ dựng hết cả lên. Nàng bất động, dỏng tai nghe tiếp.
Lục Thiệu hơi ngập ngừng, giọng lộ vẻ không vui: “Sau này đừng đùa kiểu đó nữa. Đại tiểu thư Thẩm dù có nhan sắc, nhưng đáng tiếc là đầu óc trống rỗng. Cái gọi là đính hôn chỉ là trò đùa lúc say của cha mẹ hai bên thôi. Giờ Thẩm đại nhân đã đồng ý, sau kỳ thi khoa cử năm nay, sẽ gả Nguyệt Nga cho ta.”
Trần Tĩnh Bắc lập tức đùa: “Há há! Chẳng lẽ ngươi từng nghĩ đến chuyện cưới cả hai chị em Thẩm gia, hưởng phúc ngồi ôm trái phải sao? Nhà họ Thẩm là danh môn, làm gì có chuyện gả cả hai con gái cho một người? Nếu ngươi đã thích Thẩm nhị tiểu thư, thì để đại tiểu thư cho ta? Hai ta làm anh em thông gia, chẳng phải tốt sao?”
Lục Thiệu chỉ cười nhạt: “Còn phải xem đại tiểu thư nhà họ Thẩm có bằng lòng không đã”
Nói đến đây, hắn nhớ lại chuyện từng nghe ở phủ Thái Phó hôm đó, thở dài.
Khi còn nhỏ, lần đầu gặp Thẩm Tinh Độ, hắn đã nằng nặc đòi cưới nàng.
Mỗi lần nàng kéo tay hắn, chớp mắt gọi: “Ca ca ”, hắn đều thầm cảm thán sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy?
Nhưng nửa tháng trước, Thẩm Tinh Độ bỗng mắc bệnh nặng. Khi đến thăm, hắn tình cờ nghe thấy sau tấm bình phong tiếng ấm chén bị đập mạnh xuống đất.
Rồi là giọng Thái Phó đầy phẫn nộ:
“Nuôi nấng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sai lầm. Phát bệnh lần này, mới biết nó là nước cờ hỏng.”
Rồi là giọng phu nhân an ủi: “Lão gia bớt giận. Ta vẫn còn Nguyệt Nga. Con bé hiểu lễ nghĩa, thông kinh sử, hơn xa Tinh Độ. Ông quên rồi sao? Nguyệt Nga mới là con ruột của chúng ta!”
Lục Thiệu nghe được bí mật động trời, vội vã lặng lẽ rời đi, không ai biết hắn từng đến đó.
Từ đó, hắn bắt đầu chú ý đến Thẩm Nguyệt Nga. Nàng ta tuy ngu ngốc, nhưng dễ dỗ. Chưa đến nửa tháng đã trao thân, hai người sớm có quan hệ.
Sau đó, Nguyệt Nga ép hắn đi cầu hôn Thái Phó. Hai bên coi như đã định hôn sự.
Lục Thiệu đang chìm trong hồi ức, chợt nghe Trần Tĩnh Bắc ngạc nhiên: “Nhìn kìa! Con hồ ly này biết khóc thật đấy!”
Lục Thiệu nhìn sang, thấy mắt hồ ly đầy oán hận, nước mắt lớn như hạt đậu rơi lã chã.
Thật sự là đang khóc.
Hắn chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần. Vừa nhét hồ ly vào túi bắt thú, vừa trêu Trần Tĩnh Bắc:
“Qua năm là kỳ thi rồi, Trần huynh bớt đọc mấy truyện yêu ma đi, đọc thánh hiền thư nhiều vào. Hồ ly sao mà hiểu lòng người? Coi chừng bị hồ ly mê hoặc đấy.”
Khi túi bị buộc chặt, bầu trời của Thẩm Tinh Độ tối sầm lại.
Trái tim nàng cũng rơi xuống vực sâu. Lục Thiệu muốn cưới là Thẩm Nguyệt Nga! Cha cũng đã đồng ý hôn sự ấy. Chỉ mình nàng là không hề hay biết. Cả nhà, có lẽ chỉ còn nàng là bị lừa.
Thẩm Tinh Độ phải lấy lại cơ thể của mình! Nàng nhất định phải quay về hỏi cho rõ ràng. Thẩm Tinh Độ điên cuồng giãy dụa. Nhưng lại cảm thấy cơ thể mình bị nâng lên, chiếc túi bẫy cũng theo đó đung đưa giữa không trung.
Nàng từng chứng kiến một thợ săn giơ túi săn lên cao, rồi ném mạnh xuống đất, đó là cách để gϊếŧ con mồi mà không làm hỏng bộ lông Nàng.
Giờ đây, Thẩm Tinh Độ chợt hiểu ra. Kết thúc rồi! Nàng sắp chết rồi!
Mà khi chết đi... Nàng thậm chí còn không phải là một con người nữa:
“Dừng tay! Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm vào vùng cấm và săn thú cưng của tướng quân? Ngươi nên bị trừng phạt"
“ Lục Thiệu ca ca, là Tinh Độ đây mà!”
Nàng muốn nói, nhưng chỉ phát ra tiếng “ư ử” thảm thiết. Nhưng nàng không sợ, thậm chí còn thấy an lòng. Lục Thiệu ca ca nhất định nhận ra nàng nên mới ngăn lại!
Đó là người nàng yêu bao năm, là vị hôn phu tương lai của nàng! Dù có biến thành hồ ly, họ nhất định vẫn tâm linh tương thông!
Ánh mắt đầy hy vọng của Thẩm Tinh Độ dõi theo Lục Thiệu, thấy hắn dừng lại trước mặt, xuống ngựa.
Anh mặc áo lam cổ tròn tay rộng, khoác áo khoác màu trầm, vẫn là chàng thanh niên áo trắng phong lưu, ý chí hiên ngang ấy.
Thẩm Tinh Độ thấy hắn khẽ nhíu mày, lòng nàng càng đau chắc chắn là hắn đang đau lòng. Là do nàng không biết tự lo cho mình, khiến hắn phải lo lắng.
Thẩm Tinh Độ đau đến choáng váng, đầu quay cuồng.
Bên tai vang lên giọng trách nhẹ của Lục Thiệu: “Đã bảo đừng bắn mà! Xem này! Một lỗ thủng xuyên qua đùi, phá hỏng cả lớp lông. Không còn nguyên bộ lông rồi! Ta vốn định lấy làm cổ áo cho Nguyệt Nga... Thật tiếc quá…”
Thẩm Tinh Độ như ngã vào hố sâu. Thì ra bắt nàng là để làm cổ áo cho Thẩm Nguyệt Nga?
Người bắn tên là con trai trưởng của Tri phủ Trần, Trần Tĩnh Bắc gãi đầu lúng túng: “Ta sợ nó chạy mất mà! Loài hồ ly huyền sắc này là hàng hiếm đấy! Nghe nói tối qua có một con huyền hồ bán ở chợ đen với giá một triệu lượng vàng! Dù lông chân bị hỏng, còn hơn là để chạy mất!”
Lục Thiệu vẫn tiếc rẻ, cầm con hồ ly lắc đầu: “Đẹp thế này! Phải bắn vào mắt mới đúng! Xuyên từ mắt, lột lông ra mới nguyên được! Tsk, giờ không thể làm cổ áo cho Nguyệt Nga nữa rồi”
Nghe đến đây, lông của Thẩm Tinh Độ dựng hết cả lên. Nàng bất động, dỏng tai nghe tiếp.
Lục Thiệu hơi ngập ngừng, giọng lộ vẻ không vui: “Sau này đừng đùa kiểu đó nữa. Đại tiểu thư Thẩm dù có nhan sắc, nhưng đáng tiếc là đầu óc trống rỗng. Cái gọi là đính hôn chỉ là trò đùa lúc say của cha mẹ hai bên thôi. Giờ Thẩm đại nhân đã đồng ý, sau kỳ thi khoa cử năm nay, sẽ gả Nguyệt Nga cho ta.”
Trần Tĩnh Bắc lập tức đùa: “Há há! Chẳng lẽ ngươi từng nghĩ đến chuyện cưới cả hai chị em Thẩm gia, hưởng phúc ngồi ôm trái phải sao? Nhà họ Thẩm là danh môn, làm gì có chuyện gả cả hai con gái cho một người? Nếu ngươi đã thích Thẩm nhị tiểu thư, thì để đại tiểu thư cho ta? Hai ta làm anh em thông gia, chẳng phải tốt sao?”
Nói đến đây, hắn nhớ lại chuyện từng nghe ở phủ Thái Phó hôm đó, thở dài.
Khi còn nhỏ, lần đầu gặp Thẩm Tinh Độ, hắn đã nằng nặc đòi cưới nàng.
Mỗi lần nàng kéo tay hắn, chớp mắt gọi: “Ca ca ”, hắn đều thầm cảm thán sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy?
Nhưng nửa tháng trước, Thẩm Tinh Độ bỗng mắc bệnh nặng. Khi đến thăm, hắn tình cờ nghe thấy sau tấm bình phong tiếng ấm chén bị đập mạnh xuống đất.
Rồi là giọng Thái Phó đầy phẫn nộ:
“Nuôi nấng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sai lầm. Phát bệnh lần này, mới biết nó là nước cờ hỏng.”
Rồi là giọng phu nhân an ủi: “Lão gia bớt giận. Ta vẫn còn Nguyệt Nga. Con bé hiểu lễ nghĩa, thông kinh sử, hơn xa Tinh Độ. Ông quên rồi sao? Nguyệt Nga mới là con ruột của chúng ta!”
Lục Thiệu nghe được bí mật động trời, vội vã lặng lẽ rời đi, không ai biết hắn từng đến đó.
Từ đó, hắn bắt đầu chú ý đến Thẩm Nguyệt Nga. Nàng ta tuy ngu ngốc, nhưng dễ dỗ. Chưa đến nửa tháng đã trao thân, hai người sớm có quan hệ.
Sau đó, Nguyệt Nga ép hắn đi cầu hôn Thái Phó. Hai bên coi như đã định hôn sự.
Lục Thiệu đang chìm trong hồi ức, chợt nghe Trần Tĩnh Bắc ngạc nhiên: “Nhìn kìa! Con hồ ly này biết khóc thật đấy!”
Lục Thiệu nhìn sang, thấy mắt hồ ly đầy oán hận, nước mắt lớn như hạt đậu rơi lã chã.
Thật sự là đang khóc.
Hắn chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần. Vừa nhét hồ ly vào túi bắt thú, vừa trêu Trần Tĩnh Bắc:
“Qua năm là kỳ thi rồi, Trần huynh bớt đọc mấy truyện yêu ma đi, đọc thánh hiền thư nhiều vào. Hồ ly sao mà hiểu lòng người? Coi chừng bị hồ ly mê hoặc đấy.”
Khi túi bị buộc chặt, bầu trời của Thẩm Tinh Độ tối sầm lại.
Trái tim nàng cũng rơi xuống vực sâu. Lục Thiệu muốn cưới là Thẩm Nguyệt Nga! Cha cũng đã đồng ý hôn sự ấy. Chỉ mình nàng là không hề hay biết. Cả nhà, có lẽ chỉ còn nàng là bị lừa.
Thẩm Tinh Độ phải lấy lại cơ thể của mình! Nàng nhất định phải quay về hỏi cho rõ ràng. Thẩm Tinh Độ điên cuồng giãy dụa. Nhưng lại cảm thấy cơ thể mình bị nâng lên, chiếc túi bẫy cũng theo đó đung đưa giữa không trung.
Nàng từng chứng kiến một thợ săn giơ túi săn lên cao, rồi ném mạnh xuống đất, đó là cách để gϊếŧ con mồi mà không làm hỏng bộ lông Nàng.
Giờ đây, Thẩm Tinh Độ chợt hiểu ra. Kết thúc rồi! Nàng sắp chết rồi!
Mà khi chết đi... Nàng thậm chí còn không phải là một con người nữa:
“Dừng tay! Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm vào vùng cấm và săn thú cưng của tướng quân? Ngươi nên bị trừng phạt"
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
