TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Không còn người ngoài, ánh mắt Lý Hoành Thịnh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lý Tư Tư: “Con nghiệp chướng, mày hủy hoại em gái mình, giờ mày vừa lòng rồi chứ?”

Lý Tư Tư gật đầu rất thản nhiên: “Ừ, rất vừa lòng. Nhưng cũng tại nó tự làm tự chịu thôi. Nếu nó không định giở trò với tôi thì cũng chẳng đến mức như bây giờ.”

Lý Hoành Thịnh thấy cô bướng bỉnh thế thì tức đến đau gan đau phổi: “Mày... mày đúng là nghiệp chướng mày muốn chọc tức chết tao mới vui lòng à?”

“Trời đất chứng giám, tôi chưa từng có ý đó, đừng có vu oan cho tôi.” Lý Tư Tư phản bác lại.

Lý Hoành Thịnh bị dáng vẻ cứng đầu lì lợm của cô chọc tức đến run cả người: “Mày cút ra ngoài cho tao!”

Lý Tư Tư lập tức đổi sắc mặt, đập mạnh tay xuống bàn: “Sao hả? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm à? Tôi còn chưa tính chuyện ông với cái đuôi nhỏ của ông bày mưu tính kế hại tôi, giờ lại còn dám bảo tôi cút? Ông có hiểu rõ tình hình không đấy? Căn nhà này là đồ cưới ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi, bây giờ chủ nhà là tôi, nếu có ai phải cút thì là các người.”

“Nếu ông còn dám mở miệng, tôi sẽ dọn sạch ông con hồ ly nhỏ và cả con hồ ly già kia ra khỏi đây một lượt.”

Lý Tư Tư vừa gào lên, lý trí của Lý Hoành Thịnh cũng trở lại. Nghĩ đến việc nhà này đúng là đứng tên Lý Tư Tư, lại nhớ đến công việc ngon ăn cô đang có trong tay, ông ta chỉ đành nuốt giận vào lòng, cắn răng xin lỗi.

“Tư Tư, vừa rồi là bố không đúng, bố nóng giận quá không nên mắng con như thế. Cũng tại chuyện của em con làm bố mất bình tĩnh. Con tha lỗi cho bố một lần được không?”

Lý Tư Tư trừng mắt liếc ông một cái, dứt khoát từ chối: “Không được. Giờ tôi đang bực lắm, nên ông mau dắt con hồ ly nhỏ của ông ra khỏi nhà tôi đi. Nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Tư Tư à, em con vừa trải qua chuyện như vậy, con để nó ở lại nhà được không? Một mình bố đi cũng được.” Lý Hoành Thịnh hạ giọng thương lượng.

Lý Tư Tư lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không được. Nếu hôm nay ông không dắt ả ta đi thì mai tôi sẽ để thiên hạ biết chuyện đê tiện của cô ta.”

Thấy cô chẳng để lại chút đường lui nào, dù trong lòng Lý Hoành Thịnh giận đến nghiến răng, ngoài mặt ông vẫn không dám biểu lộ điều gì: “Được được, bố đưa nó đi ngay. Con đừng làm chuyện gì bốc đồng nhé!”

Nói xong, Lý Hoành Thịnh đi gõ cửa phòng Lý Ngọc Lan, chẳng rõ thì thầm gì với cô ta chỉ thấy Lý Ngọc Lan theo ông rời đi. Chờ hai người ra ngoài, Lý Tư Tư “rầm” một tiếng khóa trái cổng sân, sau đó ung dung quay vào phòng. Còn cái phòng khách bừa bộn kia, cứ để đến mai Lý Ngọc Lan quay lại rồi dọn.

Lý Tư Tư trở về phòng, lên sàn giao dịch của hệ thống, dùng mười đồng hệ thống mua một phần miến om. Ăn uống no nê xong, cô mới nhớ ra mấy món “kho báu” nhặt được ở bãi thu mua ve chai ban sáng.

Sau khi hỏi ý kiến “Trăng Lạnh Cô Đơn”, cô đem mấy bức thư họa cổ lên kệ rao bán.

Tuy không phải tác phẩm của danh gia nhưng toàn là cổ vật thật sự, có cái còn mấy ngàn năm tuổi. Vừa lên sàn đã bị “Trăng Lạnh Cô Đơn” thầu hết.

Một mẻ ấy, cô thu về hai triệu xu hệ thống. Nhìn dãy số 0 dài dằng dặc trong tài khoản, lòng cô mừng như mở hội. Tuyệt vời! Với chừng này tiền hệ thống, tha hồ tiêu xài một thời gian.

Sau đó cô đi rót nước, rửa mặt rồi leo lên giường ngủ ngon lành. Cùng lúc đó, Lý Ngọc Lan và Lý Hoành Thịnh bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng có chỗ nào để đi, đành phải quay lại bệnh viện.

Thấy hai cha con nửa đêm lại mò đến bệnh viện, Trần Mạn Vân không khỏi kinh ngạc, định hỏi thì ánh mắt bà đã dừng lại nơi vết bầm tím trên cổ Lý Ngọc Lan.

Trần Mạn Vân là người từng trải, chỉ liếc mắt nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra, suýt nữa ngất lịm. Bà nghiến răng muốn chất vấn Lý Hoành Thịnh nhưng thấy giường bên có bà cụ đang nằm, đành phải hạ giọng hỏi:

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.