0 chữ
Chương 36
Chương 36
Mẹ Phương nghe xong suýt nữa ngất xỉu, cha Phương cũng sa sầm mặt, ánh mắt nhìn Lý Tư Tư hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lý Tư Tư chẳng thèm để ý đến ánh mắt của họ, sải bước đi vào sân.
“Trong đó là ai, mở cửa ra xem là biết.”
Dứt lời, cô chẳng cho ai cơ hội ngăn cản, tiến thẳng đến cửa chính rồi đẩy mạnh ra. Hai vợ chồng nhà họ Phương cùng Lý Hoành Thịnh định cản lại nhưng không kịp. Cửa chính mở toang, hai thân thể trắng toát lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Vài bà cụ rướn cổ nhìn vào trong, thấy hai cơ thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau như dòi bò, ai nấy đều sửng sốt.
Thậm chí có vài người còn bình luận: “Trời ơi! Da thằng nhỏ này trắng thật đấy, mịn màng mềm mại chẳng kém gì da mấy cô dâu mới!”
Cha Phương cảm thấy mất hết thể diện, mẹ Phương thì rú lên một tiếng rồi xông vào trong, túm lấy cô gái dưới đất, tát thẳng vào mặt: “Con tiện nhân, dám dụ dỗ con trai bà, xem bà có đánh chết mày không!”
Lý Ngọc Lan bị ăn cái tát ngớ người, cơn đau rát khiến cô ta lập tức tỉnh táo. Cô ta giơ tay định đánh trả nhưng vừa nhấc tay lên đã cảm thấy lạnh toát, cúi đầu nhìn thì phát hiện trên người chẳng còn mảnh vải, khắp thân đầy vết bầm tím.
Cảnh tượng như vậy không cần ai giải thích cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lý Ngọc Lan hét lên một tiếng rồi vùng dậy chạy thẳng về phòng mình, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết xé lòng.
Lúc này thuốc vẫn chưa tan hết, Phương Kim Bảo đầu óc còn mơ màng, thấy Lý Ngọc Lan bỏ chạy, nhào tới ôm lấy mẹ định... hôn.
Mẹ Phương hoảng hồn đẩy con ra, mặt tái mét: “Con ơi, tỉnh lại đi, mẹ đây mà!”
Nghe thấy giọng mẹ, Phương Kim Bảo tỉnh táo hơn đôi chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, con khó chịu lắm, khó chịu quá... mẹ kêu vợ con đến giúp con đi, con muốn vợ con...”
Mẹ Phương nhìn con trai khổ sở như vậy thì vừa đau lòng vừa thêm căm hận Lý Ngọc Lan đương nhiên Lý Tư Tư cũng bị ghét lây.
Bà ta trừng trừng nhìn Lý Tư Tư, nghiến răng: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Rồi bà ta quay sang Lý Hoành Thịnh.
“Còn ông nữa rõ ràng nói sẽ là con tiện nhân Lý Tư Tư, sao giờ lại đổi người? Ông định giải thích thế nào?”
Lý Hoành Thịnh khổ không để đâu cho hết. Rõ ràng tính toán kỹ rồi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cha Phương mặt mày âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng quát lớn: “Còn đứng đó làm gì? Mau mặc đồ cho nó rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra!”
Mẹ Phương lúc này mới như sực tỉnh, vội vàng chạy lại giúp con trai mặc đồ.
“Lý Hoành Thịnh, chuyện hôm nay tôi mong ông cho nhà chúng tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không thì đừng trách chúng tôi trở mặt!” Cha Phương lạnh lùng nói.
Đối mặt với sự đe dọa trơ trẽn hết lần này đến lần khác, Lý Hoành Thịnh chỉ biết cúi đầu xin lỗi: “Được, được, chuyện này tôi nhất định sẽ cho các người một lời giải thích.”
Trước khi rời đi, cha Phương liếc nhìn Lý Tư Tư đầy lạnh lẽo. Ông ta quả thực nhìn lầm rồi. Tưởng là con cừu nhỏ ngoan ngoãn, ai ngờ lại là con thú dữ biết cắn người. Chuyện hôm nay không cần đoán cũng biết là do con nha đầu thối này giở trò. Không ngờ nó lại có bản lĩnh thật.
Chỉ có điều ông ta không hiểu nổi, nếu Lý Tư Tư có năng lực thế này, sao suốt bao năm qua lại để Lý Hoành Thịnh chèn ép?
Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay con nhỏ này đã đắc tội với nhà họ Phương, ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Đã không chịu lấy con trai ông ta thì sau này ông ta sẽ khiến cô phải gả cho một kẻ còn thua xa Kim Bảo!
Lý Tư Tư tất nhiên không bỏ sót ánh mắt của cha Phương lúc rời đi. Quả nhiên nhà họ Phương không phải loại tốt đẹp gì. Hy vọng bọn họ biết điều, đừng tới gây chuyện, nếu không cô nhất định sẽ khiến họ phải nếm mùi đau khổ.
Vương bà bà thấy nhà họ Phương rời đi, Lý Tư Tư cũng không sao nên dặn dò mấy câu rồi cùng các bà bạn rời khỏi sân.
“Trong đó là ai, mở cửa ra xem là biết.”
Dứt lời, cô chẳng cho ai cơ hội ngăn cản, tiến thẳng đến cửa chính rồi đẩy mạnh ra. Hai vợ chồng nhà họ Phương cùng Lý Hoành Thịnh định cản lại nhưng không kịp. Cửa chính mở toang, hai thân thể trắng toát lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Vài bà cụ rướn cổ nhìn vào trong, thấy hai cơ thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau như dòi bò, ai nấy đều sửng sốt.
Thậm chí có vài người còn bình luận: “Trời ơi! Da thằng nhỏ này trắng thật đấy, mịn màng mềm mại chẳng kém gì da mấy cô dâu mới!”
Cha Phương cảm thấy mất hết thể diện, mẹ Phương thì rú lên một tiếng rồi xông vào trong, túm lấy cô gái dưới đất, tát thẳng vào mặt: “Con tiện nhân, dám dụ dỗ con trai bà, xem bà có đánh chết mày không!”
Cảnh tượng như vậy không cần ai giải thích cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lý Ngọc Lan hét lên một tiếng rồi vùng dậy chạy thẳng về phòng mình, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết xé lòng.
Lúc này thuốc vẫn chưa tan hết, Phương Kim Bảo đầu óc còn mơ màng, thấy Lý Ngọc Lan bỏ chạy, nhào tới ôm lấy mẹ định... hôn.
Mẹ Phương hoảng hồn đẩy con ra, mặt tái mét: “Con ơi, tỉnh lại đi, mẹ đây mà!”
Nghe thấy giọng mẹ, Phương Kim Bảo tỉnh táo hơn đôi chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, con khó chịu lắm, khó chịu quá... mẹ kêu vợ con đến giúp con đi, con muốn vợ con...”
Bà ta trừng trừng nhìn Lý Tư Tư, nghiến răng: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Rồi bà ta quay sang Lý Hoành Thịnh.
“Còn ông nữa rõ ràng nói sẽ là con tiện nhân Lý Tư Tư, sao giờ lại đổi người? Ông định giải thích thế nào?”
Lý Hoành Thịnh khổ không để đâu cho hết. Rõ ràng tính toán kỹ rồi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cha Phương mặt mày âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng quát lớn: “Còn đứng đó làm gì? Mau mặc đồ cho nó rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra!”
Mẹ Phương lúc này mới như sực tỉnh, vội vàng chạy lại giúp con trai mặc đồ.
“Lý Hoành Thịnh, chuyện hôm nay tôi mong ông cho nhà chúng tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không thì đừng trách chúng tôi trở mặt!” Cha Phương lạnh lùng nói.
Trước khi rời đi, cha Phương liếc nhìn Lý Tư Tư đầy lạnh lẽo. Ông ta quả thực nhìn lầm rồi. Tưởng là con cừu nhỏ ngoan ngoãn, ai ngờ lại là con thú dữ biết cắn người. Chuyện hôm nay không cần đoán cũng biết là do con nha đầu thối này giở trò. Không ngờ nó lại có bản lĩnh thật.
Chỉ có điều ông ta không hiểu nổi, nếu Lý Tư Tư có năng lực thế này, sao suốt bao năm qua lại để Lý Hoành Thịnh chèn ép?
Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay con nhỏ này đã đắc tội với nhà họ Phương, ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Đã không chịu lấy con trai ông ta thì sau này ông ta sẽ khiến cô phải gả cho một kẻ còn thua xa Kim Bảo!
Lý Tư Tư tất nhiên không bỏ sót ánh mắt của cha Phương lúc rời đi. Quả nhiên nhà họ Phương không phải loại tốt đẹp gì. Hy vọng bọn họ biết điều, đừng tới gây chuyện, nếu không cô nhất định sẽ khiến họ phải nếm mùi đau khổ.
Vương bà bà thấy nhà họ Phương rời đi, Lý Tư Tư cũng không sao nên dặn dò mấy câu rồi cùng các bà bạn rời khỏi sân.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
