0 chữ
Chương 38
Chương 38
“Chuyện này là sao? Ngọc Lan nó... nó...”
Nói đến đây, Trần Mạn Vân nghẹn ngào, cảm giác như tim mình đang nhỏ máu. Lý Ngọc Lan ở nhà đã khóc đến sưng cả mắt, lúc này thấy mẹ liền muốn òa lên để trút nỗi ấm ức. Nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày vừa bị bác sĩ mắng cô ta không dám khóc to, chỉ có thể nức nở thút thít.
Lý Hoành Thịnh cũng cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn Trần Mạn Vân, rõ ràng là đang chột dạ. Trần Mạn Vân hiểu rõ tất cả.
“Là con tiện nhân đó làm phải không?” Bà nghiến răng hỏi.
Lý Hoành Thịnh vừa gật đầu vừa lắc đầu, thái độ lấp lửng khiến Trần Mạn Vân tức đến phát điên.
Lý Ngọc Lan nắm tay áo mẹ, khẩn cầu: “Mẹ, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, phải dạy dỗ con tiện nhân kia thật nặng. Con ra nông nỗi này đều là tại nó!”
Ánh mắt Trần Mạn Vân trở nên độc địa, đầy hung hãn: “Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con. Con tiện nhân đó, mẹ sẽ không tha cho nó.”
Nghe đến đây, Lý Hoành Thịnh lại thấy lo lắng. Bởi chuyện hôm nay chính là do bọn họ định tính kế Lý Tư Tư, kết quả lại bị cô phản đòn đến thảm hại. Nếu còn tiếp tục tính kế con bé đó, ai biết sẽ chuốc lấy hậu quả gì nữa?
“Man Vân, anh nghĩ chuyện này cần tính kỹ hơn việc quan trọng bây giờ là phải đối phó với nhà họ Phương đã.”
“Đối phó nhà họ Phương? Đối phó kiểu gì? Chẳng lẽ muốn gả Ngọc Lan cho thằng ngốc đó à?” Trần Mạn Vân nghiến răng.
Bà trừng mắt nhìn Lý Hoành Thịnh, còn ông thì cúi đầu chẳng khác gì ngầm thừa nhận. Trong mắt ông, đúng là chỉ có cách gả Lý Ngọc Lan đi mới khiến nhà họ Phương nguôi giận. Dù sao chuyện cũng do bên họ sơ suất trước.
Lý Ngọc Lan vừa nghe thì hoảng sợ, ra sức lắc đầu: “Không! Con không lấy thằng ngốc đâu!”
Trần Mạn Vân vội vỗ vai con, dịu giọng dỗ dành: “Yên tâm, mẹ sẽ không để con lấy thằng ngốc đâu. Nếu phải gả thì cũng là để con tiện nhân kia đi lấy.”
Nhưng Lý Hoành Thịnh chẳng mấy lạc quan. Giờ Lý Tư Tư đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của họ, muốn ép cô lấy chồng ngốc gần như là chuyện không tưởng. Còn nói đến chuyện gài bẫy cô lần nữa?
Ha, Lý Ngọc Lan rơi vào thảm cảnh hôm nay chẳng phải cũng vì toan tính với Lý Tư Tư sao?
Tuy vậy, ông chẳng nói ra. Dù có nói thì Trần Mạn Vân cũng chẳng chịu nghe đâu. Thôi kệ, ông chẳng buồn khuyên nữa, giờ lo nghĩ xem làm sao xoa dịu nhà họ Phương là hơn. Cha của Phương gia tuy chỉ là tổ trưởng phân xưởng giống ông nhưng anh cả bên nhà mẹ đẻ của mẹ Phương đã là phó giám đốc nhà máy cơ khí rồi.
Nếu không dàn xếp ổn thỏa, e là cái ghế tổ trưởng của ông cũng không giữ nổi.
Bà cụ nằm giường bên nghe ba người lải nhải mãi không thôi, rốt cuộc cũng nổi giận. Bà bật dậy khỏi giường, trừng mắt quát lớn: “Câm hết lại đây là phòng bệnh, mấy người không nghỉ thì thôi, còn không để người ta nghỉ nữa! Nửa đêm mà om sòm cái quái gì vậy? Muốn gào thì ra ngoài mà gào, đừng ở đây làm loạn! Không thì để tôi gọi bác sĩ đến đấy!”
Trần Mạn Vân bị bà cụ quát cho một trận, đến một tiếng cũng không dám hé. Trước đó bà ta đã nếm mùi lợi hại của bà cụ rồi. Cuối cùng mấy người Trần Mạn Vân đành ngậm ngùi ngậm miệng lại.
Bên phía nhà họ Phương, sau khi rời khỏi nhà họ Lý thì lập tức đưa con trai đến bệnh viện. Sau một hồi kiểm tra, xác nhận Phương Kim Bảo không có gì nghiêm trọng, hai vợ chồng mới đưa con về nhà.
Vừa về đến nơi, sắc mặt ba Phương vẫn tối sầm: “Mẹ thằng Phương, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự để thằng con mình cưới con riêng của Lý Hoành Thịnh à?”
Bà Phương thì không cam lòng bỏ ra một khoản sính lễ lớn để cưới cái đứa Lý Ngọc Lan chỉ biết ăn không ngồi rồi về. Ba Phương cũng đau đầu không kém: "Không cưới thì còn làm gì được? Con trai đã ngủ với người ta rồi, không cưới thì chẳng phải để người ta lấy cớ kiện tội lưu manh à?”
Nói đến đây, Trần Mạn Vân nghẹn ngào, cảm giác như tim mình đang nhỏ máu. Lý Ngọc Lan ở nhà đã khóc đến sưng cả mắt, lúc này thấy mẹ liền muốn òa lên để trút nỗi ấm ức. Nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày vừa bị bác sĩ mắng cô ta không dám khóc to, chỉ có thể nức nở thút thít.
Lý Hoành Thịnh cũng cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn Trần Mạn Vân, rõ ràng là đang chột dạ. Trần Mạn Vân hiểu rõ tất cả.
“Là con tiện nhân đó làm phải không?” Bà nghiến răng hỏi.
Lý Hoành Thịnh vừa gật đầu vừa lắc đầu, thái độ lấp lửng khiến Trần Mạn Vân tức đến phát điên.
Lý Ngọc Lan nắm tay áo mẹ, khẩn cầu: “Mẹ, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, phải dạy dỗ con tiện nhân kia thật nặng. Con ra nông nỗi này đều là tại nó!”
Nghe đến đây, Lý Hoành Thịnh lại thấy lo lắng. Bởi chuyện hôm nay chính là do bọn họ định tính kế Lý Tư Tư, kết quả lại bị cô phản đòn đến thảm hại. Nếu còn tiếp tục tính kế con bé đó, ai biết sẽ chuốc lấy hậu quả gì nữa?
“Man Vân, anh nghĩ chuyện này cần tính kỹ hơn việc quan trọng bây giờ là phải đối phó với nhà họ Phương đã.”
“Đối phó nhà họ Phương? Đối phó kiểu gì? Chẳng lẽ muốn gả Ngọc Lan cho thằng ngốc đó à?” Trần Mạn Vân nghiến răng.
Bà trừng mắt nhìn Lý Hoành Thịnh, còn ông thì cúi đầu chẳng khác gì ngầm thừa nhận. Trong mắt ông, đúng là chỉ có cách gả Lý Ngọc Lan đi mới khiến nhà họ Phương nguôi giận. Dù sao chuyện cũng do bên họ sơ suất trước.
Trần Mạn Vân vội vỗ vai con, dịu giọng dỗ dành: “Yên tâm, mẹ sẽ không để con lấy thằng ngốc đâu. Nếu phải gả thì cũng là để con tiện nhân kia đi lấy.”
Nhưng Lý Hoành Thịnh chẳng mấy lạc quan. Giờ Lý Tư Tư đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của họ, muốn ép cô lấy chồng ngốc gần như là chuyện không tưởng. Còn nói đến chuyện gài bẫy cô lần nữa?
Ha, Lý Ngọc Lan rơi vào thảm cảnh hôm nay chẳng phải cũng vì toan tính với Lý Tư Tư sao?
Tuy vậy, ông chẳng nói ra. Dù có nói thì Trần Mạn Vân cũng chẳng chịu nghe đâu. Thôi kệ, ông chẳng buồn khuyên nữa, giờ lo nghĩ xem làm sao xoa dịu nhà họ Phương là hơn. Cha của Phương gia tuy chỉ là tổ trưởng phân xưởng giống ông nhưng anh cả bên nhà mẹ đẻ của mẹ Phương đã là phó giám đốc nhà máy cơ khí rồi.
Bà cụ nằm giường bên nghe ba người lải nhải mãi không thôi, rốt cuộc cũng nổi giận. Bà bật dậy khỏi giường, trừng mắt quát lớn: “Câm hết lại đây là phòng bệnh, mấy người không nghỉ thì thôi, còn không để người ta nghỉ nữa! Nửa đêm mà om sòm cái quái gì vậy? Muốn gào thì ra ngoài mà gào, đừng ở đây làm loạn! Không thì để tôi gọi bác sĩ đến đấy!”
Trần Mạn Vân bị bà cụ quát cho một trận, đến một tiếng cũng không dám hé. Trước đó bà ta đã nếm mùi lợi hại của bà cụ rồi. Cuối cùng mấy người Trần Mạn Vân đành ngậm ngùi ngậm miệng lại.
Bên phía nhà họ Phương, sau khi rời khỏi nhà họ Lý thì lập tức đưa con trai đến bệnh viện. Sau một hồi kiểm tra, xác nhận Phương Kim Bảo không có gì nghiêm trọng, hai vợ chồng mới đưa con về nhà.
Vừa về đến nơi, sắc mặt ba Phương vẫn tối sầm: “Mẹ thằng Phương, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự để thằng con mình cưới con riêng của Lý Hoành Thịnh à?”
Bà Phương thì không cam lòng bỏ ra một khoản sính lễ lớn để cưới cái đứa Lý Ngọc Lan chỉ biết ăn không ngồi rồi về. Ba Phương cũng đau đầu không kém: "Không cưới thì còn làm gì được? Con trai đã ngủ với người ta rồi, không cưới thì chẳng phải để người ta lấy cớ kiện tội lưu manh à?”
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
