0 chữ
Chương 35
Chương 35
Lý Hoành Thịnh tức giận trách móc: “Tư Tư đúng là hồ đồ, dù có thích đi nữa cũng phải biết tiết chế chứ, cái này...”
Ông ta không nói tiếp được nữa.
Mặt bà Vương lập tức sầm xuống. Bà nhìn thẳng vào Lý Hoành Thịnh, nghiêm giọng chất vấn: “Ông nói đứa trong đó là Tư Tư? Chuyện này không được nói bừa! Tôi biết ông từ trước đến giờ không ưa con bé nhưng cũng không thể vu khống trắng trợn như vậy!”
Lý Hoành Thịnh nghiêm mặt, cất giọng đầy “chân thành”: “Bà Vương à, tôi thề với trời đất! Tôi sao có thể bôi nhọ con gái ruột của mình chứ? Mọi lời tôi nói đều là thật đấy Tối nay tôi vốn muốn dẫn người ta tới xem mắt với Tư Tư, ai ngờ con bé vừa gặp đã ưng ý. Chúng tôi thấy hai đứa có cảm tình, nên mới tạo cơ hội để gần gũi nhau. Nào ngờ vừa quay về lại gặp cảnh tượng thế này... Bà nói xem, nó làm vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Lúc này mẹ Phương cũng chen lời: “Con trai tôi là đứa ngoan ngoãn nhất nhà, chuyện như vậy tuyệt đối không thể do nó chủ động. Tôi thấy con gái ông là thấy nhà chúng tôi điều kiện tốt, sợ chúng tôi không đồng ý nên mới giở trò, muốn ép buộc chúng tôi phải nhận cưới cho bằng được!”
Lý Hoành Thịnh vội vàng cúi đầu xin lỗi mẹ Phương: “Phải, phải, tất cả đều là lỗi của con bé nhà tôi. Chút nữa tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó cho nghiêm.”
Bà Vương nhìn hai người cứ thế thay phiên buộc tội Lý Tư Tư, tức đến phát run. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà cũng không tiện xen vào quá nhiều.
Bà chỉ nhắc nhở: “Cha của Tư Tư, ông còn chưa vào xem mà đã chắc chắn trong đó là con bé? Có bằng chứng không?”
Các bà lão khác cũng không nhịn được mà phụ họa: “Đúng đó, Còn chưa rõ đầu đuôi thế nào mà đã đổ hết tội lên đầu con bé. Người ngoài không rõ, lại tưởng nó không phải con ruột ấy chứ!”
“Con ruột thì sao? Ai chẳng biết trong nhà họ Lý này giờ là mẹ kế nắm quyền, người ta nói rồi có mẹ kế thì sẽ có cha kế. Con ruột như Tư Tư sống trong nhà mà còn thua cả con riêng của mẹ kế!”
Mấy lời châm chọc ấy khiến Lý Hoành Thịnh thấy mất mặt vô cùng.
“Các bà đừng nói bậy, Tư Tư là con ruột tôi, tôi sao có thể đối xử tệ với nó? Tuy chưa vào xem nhưng lúc tôi rời đi, trong phòng chỉ có Tư Tư với cậu Phương thôi. Không phải con bé thì còn ai vào đấy được?”
Vừa dứt lời, ngoài cổng chợt vang lên một giọng nói...
“Có chuyện gì vậy? Sao lại tụ tập đông người thế này?”
Mọi người nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu lại, thấy ngay Lý Tư Tư đang đứng ngoài sân.
Vương bà bà vừa thấy cô thì vui vẻ hẳn lên: “Tư Tư thì ra con vừa ra ngoài à!”
Lý Tư Tư gật đầu: “Vâng, lúc nãy ăn tối no quá nên con ra ngoài đi dạo một lát.”
“Đi dạo là tốt rồi!” Vương bà bà gật đầu liên tục.
Lý Hoành Thịnh thì lại nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi: “Con... sao con lại ở ngoài? Chẳng phải đáng lẽ đang ở trong nhà sao?”
Lý Tư Tư nhìn ông với vẻ ngờ vực, không hiểu hỏi lại: “Ba đang nói gì vậy? Sao con lại không thể ở ngoài được? Với lại trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại tụ tập ở đây thế này?”
Lý Hoành Thịnh nghẹn họng, không nói nổi câu nào. Mấy bà cụ đi cùng Vương bà bà lúc này đồng loạt lên tiếng, mỗi người một câu kể lại sự việc.
Nghe xong, Lý Tư Tư như bị đả kích mạnh: “Ba, sao ba có thể vu oan cho con như vậy chứ? Với lại sao ba lại khẳng định người ở trong đó là con? Nếu hôm nay con không tình cờ ra ngoài, chẳng phải thanh danh của con đã bị ba hủy hoại rồi sao?”
Lý Hoành Thịnh trừng mắt nhìn cô nhưng chẳng thể phản bác nổi một lời.
Lúc này mẹ Phương không chịu nổi nữa, hét ầm lên: “Con tiện nhân kia! Đã không phải mày trong đó thì là ai?”
Lý Tư Tư chớp mắt vô tội nhìn bà ta, nhún vai nói: “Con không biết. Lúc con đi ra ngoài, trong nhà vẫn còn bình thường, giờ quay lại thì đã thấy mọi người đứng đầy ở đây rồi.”
Ông ta không nói tiếp được nữa.
Mặt bà Vương lập tức sầm xuống. Bà nhìn thẳng vào Lý Hoành Thịnh, nghiêm giọng chất vấn: “Ông nói đứa trong đó là Tư Tư? Chuyện này không được nói bừa! Tôi biết ông từ trước đến giờ không ưa con bé nhưng cũng không thể vu khống trắng trợn như vậy!”
Lý Hoành Thịnh nghiêm mặt, cất giọng đầy “chân thành”: “Bà Vương à, tôi thề với trời đất! Tôi sao có thể bôi nhọ con gái ruột của mình chứ? Mọi lời tôi nói đều là thật đấy Tối nay tôi vốn muốn dẫn người ta tới xem mắt với Tư Tư, ai ngờ con bé vừa gặp đã ưng ý. Chúng tôi thấy hai đứa có cảm tình, nên mới tạo cơ hội để gần gũi nhau. Nào ngờ vừa quay về lại gặp cảnh tượng thế này... Bà nói xem, nó làm vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Lý Hoành Thịnh vội vàng cúi đầu xin lỗi mẹ Phương: “Phải, phải, tất cả đều là lỗi của con bé nhà tôi. Chút nữa tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó cho nghiêm.”
Bà Vương nhìn hai người cứ thế thay phiên buộc tội Lý Tư Tư, tức đến phát run. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà cũng không tiện xen vào quá nhiều.
Bà chỉ nhắc nhở: “Cha của Tư Tư, ông còn chưa vào xem mà đã chắc chắn trong đó là con bé? Có bằng chứng không?”
Các bà lão khác cũng không nhịn được mà phụ họa: “Đúng đó, Còn chưa rõ đầu đuôi thế nào mà đã đổ hết tội lên đầu con bé. Người ngoài không rõ, lại tưởng nó không phải con ruột ấy chứ!”
Mấy lời châm chọc ấy khiến Lý Hoành Thịnh thấy mất mặt vô cùng.
“Các bà đừng nói bậy, Tư Tư là con ruột tôi, tôi sao có thể đối xử tệ với nó? Tuy chưa vào xem nhưng lúc tôi rời đi, trong phòng chỉ có Tư Tư với cậu Phương thôi. Không phải con bé thì còn ai vào đấy được?”
Vừa dứt lời, ngoài cổng chợt vang lên một giọng nói...
“Có chuyện gì vậy? Sao lại tụ tập đông người thế này?”
Mọi người nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu lại, thấy ngay Lý Tư Tư đang đứng ngoài sân.
Vương bà bà vừa thấy cô thì vui vẻ hẳn lên: “Tư Tư thì ra con vừa ra ngoài à!”
Lý Tư Tư gật đầu: “Vâng, lúc nãy ăn tối no quá nên con ra ngoài đi dạo một lát.”
Lý Hoành Thịnh thì lại nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi: “Con... sao con lại ở ngoài? Chẳng phải đáng lẽ đang ở trong nhà sao?”
Lý Tư Tư nhìn ông với vẻ ngờ vực, không hiểu hỏi lại: “Ba đang nói gì vậy? Sao con lại không thể ở ngoài được? Với lại trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại tụ tập ở đây thế này?”
Lý Hoành Thịnh nghẹn họng, không nói nổi câu nào. Mấy bà cụ đi cùng Vương bà bà lúc này đồng loạt lên tiếng, mỗi người một câu kể lại sự việc.
Nghe xong, Lý Tư Tư như bị đả kích mạnh: “Ba, sao ba có thể vu oan cho con như vậy chứ? Với lại sao ba lại khẳng định người ở trong đó là con? Nếu hôm nay con không tình cờ ra ngoài, chẳng phải thanh danh của con đã bị ba hủy hoại rồi sao?”
Lý Hoành Thịnh trừng mắt nhìn cô nhưng chẳng thể phản bác nổi một lời.
Lúc này mẹ Phương không chịu nổi nữa, hét ầm lên: “Con tiện nhân kia! Đã không phải mày trong đó thì là ai?”
Lý Tư Tư chớp mắt vô tội nhìn bà ta, nhún vai nói: “Con không biết. Lúc con đi ra ngoài, trong nhà vẫn còn bình thường, giờ quay lại thì đã thấy mọi người đứng đầy ở đây rồi.”
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
