Chương 27
Duyên phận và những toan tính
Mạc lão phu nhân đột nhiên nhắc đến một chuyện:
- A Ngôn! Mấy năm nay con luôn bận rộn với công việc, cũng nên suy nghĩ về chuyện cá nhân đi thôi! Khi nào thì con cũng giống như Trạch Khiêm, tìm một cô gái mang về ra mắt bà nội đây?
Trước mắt Mạc Trạch Ngôn chợt hiện lên nụ cười trong trẻo của Tô Đường, khóe môi hắn bất giác nhếch lên, nhẹ nhàng đáp:
- Con đang tìm đây ạ! Nếu gặp được người thích hợp, nhất định sẽ đưa đến gặp bà nội trước tiên.
Mạc lão phu nhân nghe vậy vui mừng không thôi, gật đầu lia lịa:
- Tốt! Tốt lắm! Khó lắm mới nghe được câu này từ con đấy! Phải tranh thủ, tranh thủ lên! Tốt nhất là để ta còn kịp nhìn thấy chắt trai trước khi nhắm mắt xuôi tay!
Sau bao năm, cuối cùng đứa cháu trai lớn cũng có ý định tìm bạn gái, làm sao bà không vui cho được?
Hôm sau, Mạc Trạch Ngôn đến bệnh viện thăm ba mình – Mạc Gia Huy.
Trước cửa phòng bệnh cao cấp, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, dáng vẻ phong độ, đang đứng đợi, nhìn thấy Mạc Trạch Ngôn, ông ta liền cười nhã nhặn:
- Hóa ra là Trạch Ngôn! Chủ tịch vẫn còn nhắc đến cậu suốt đấy!
- Chú Ngô.
Mạc Trạch Ngôn gật đầu chào, ánh mắt hai người giao nhau, thoáng hiện lên một tia nhìn khó đoán.
Hắn khẽ nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, xem ra ba hắn lại có kế hoạch mới rồi.
- Chủ tịch vừa mới tỉnh lại!
Chú Ngô nói, rồi nghiêng người mở cửa cho hắn vào trước.
Mạc Trạch Ngôn khẽ gật đầu, sải bước vào trong, đi qua phòng khách, hắn tiến vào phòng bệnh rộng rãi, nơi một người đàn ông lớn tuổi đang tựa lưng vào đầu giường, tuy khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, toát lên sự từng trải và cơ trí.
- Trạch Ngôn đến rồi!
- Ba.
Mạc Trạch Ngôn lên tiếng, giọng nói mang theo sự quan tâm:
- Sức khỏe của ba thế nào rồi?
Mạc Gia Huy mỉm cười, phất tay:
- Cũng như trước thôi, không tốt hơn mà cũng chẳng xấu đi.
Hai cha con hàn huyên một lúc, Mạc Gia Huy mới hỏi:
- Trạch Thụy vào công ty rồi, con thấy nó thế nào?
Mạc Trạch Ngôn hờ hững đáp:
- Tạm thời chưa nhìn ra điểm gì nổi bật, nhưng có lẽ theo thời gian sẽ có chỗ đáng chú ý.
- Con không cần phải tâng bốc nó làm gì!
Mạc Gia Huy cười nhạt, ánh mắt trầm xuống.
- Thằng bé đó bị mẹ nuông chiều hư mất rồi, sau này có thể đảm đương được chuyện lớn hay không, còn phải xem nó có chịu tập trung làm việc hay không.
Lời nói này có ý trách cứ nhiều hơn là yêu thương.
Mạc Trạch Ngôn không đáp, hắn biết tính cách của Mạc Trạch Thụy, mà ba hắn lại càng rõ hơn ai hết.
Sau một hồi trầm ngâm, Mạc Gia Huy thở dài:
- Trạch Ngôn, chắc con cũng biết, giữa ba và mẹ con mấy năm nay đã có không ít mâu thuẫn, giờ Trạch Khiêm cũng đã tốt nghiệp và về nước, dù sao nó cũng là con của ba, không thể để Trạch Thụy vào công ty mà lại để mặc nó bên ngoài được. Trước đây ba có chỗ chưa phải, ba nghĩ rồi, hay là để Trạch Khiêm cũng vào công ty làm việc. bà nội con nói đúng, không thể để chỉ một mình Trạch Thụy có cơ hội.
- Con sẽ sắp xếp ngay.
Mạc Trạch Ngôn không phản đối, hắn đã sớm đoán được rằng ngày này sẽ đến, ngay từ lúc Mạc Trạch Khiêm bắt đầu tiếp xúc với Thẩm gia.
So với kiếp trước, chính hắn là người đã tạo điều kiện cho Trạch Khiêm và giúp đỡ hắn trên nhiều phương diện, thì hiện tại tình hình đã khác, lần này, để hai phe tự tranh đấu, còn hắn chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.
Mạc Gia Huy nhìn con trai, trong mắt thoáng qua tia sáng khó đoán, sau đó, ông lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói hơi trầm xuống:
- Trạch Ngôn, ba biết, nếu không có con thì Thiên Trạch cũng không có được ngày hôm nay. Vì vậy, ba muốn giao cả công ty cho con.
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng là… ba vẫn là một người cha, cần cân nhắc cho tất cả con cái của mình. Không chỉ có Trạch Thụy và Trạch Vũ, mà ngay cả Trạch Khiêm cũng là một phần của Mạc gia. Chỉ cần nó có thể cưới được con gái nhỏ của Thẩm gia, con biết chuyện này có ý nghĩa gì hơn ai hết.
- Ba, con hiểu.
Mạc Trạch Ngôn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Mạc Gia Huy, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Mạc Gia Huy gật đầu hài lòng:
- Tốt! Con hiểu được khổ tâm của ba là tốt rồi.
Vài ngày sau, Trạch Khiêm chính thức gia nhập tập đoàn Thiên Trạch, được phân vào bộ phận Marketing, trước đó, Trạch Thụy cũng đã vào công ty, làm ở bộ phận Nhân sự.
Trong khi đó, Mạc Trạch Ngôn vẫn giữ vững vị trí Tổng giám đốc điều hành, gần đến năm mới, công việc của hắn càng bận rộn hơn, các bữa tiệc xã giao cũng nối tiếp không ngừng…
Mà không chỉ có Mạc Trạch Ngôn, ngay cả Tô Đường cũng có không ít lời mời dự tiệc.
Ban đầu là một buổi tụ họp với nhóm bạn thân từ thời cấp ba, sau đó lại đến buổi họp lớp tiểu học.
Tô Đường không mấy hứng thú với những người như Lệ Tử Hào hay Ôn Tình – những người bạn cũ từ thời sơ trung, nhưng với những người khác, cô vẫn rất vui vẻ tham gia, vì cô luôn trân trọng những mối quan hệ chân thành.
Hôm nay, Hàn Kha rủ Tô Đường đi dạo phố. Quần áo mới cho dịp Tết và những món đồ cần mua sắm đều đã chuẩn bị xong từ sớm, nên lần này họ chỉ đơn giản là đi dạo cho vui.
Hai người chậm rãi lang thang qua mấy cửa hàng nhưng chẳng mua gì cả, cuối cùng, hai người chọn một quán lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện.
Hàn Kha lại một lần nữa không kìm được sự tò mò, bèn hỏi:
- Đường Đường! Cậu nói xem, Đường Lâm không sống chung với gia đình, vậy là do ba mẹ cậu ấy đã ly hôn, hay là cậu ấy không có người thân nào?
Trước đó, Hàn Kha đã tìm cách lấy được số QQ của Đường Lâm thông qua người khác, còn thành công kết bạn với cậu ta.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng họ cũng nhắn tin qua lại vài câu, nhờ vậy mà Hàn Kha moi được một ít thông tin về Đường Lâm.
- Chuyện này khó nói lắm!
Tô Đường gắp một xiên thịt dê bỏ vào chén nước chấm, rồi ngẩng đầu trêu ghẹo:
- Chẳng phải cậu vẫn còn đang tìm hiểu cậu ta sao? Cứ nói chuyện thêm vài lần nữa là tự khắc biết hết thôi!
Thật ra, Tô Đường chưa từng để tâm đến hoàn cảnh gia đình của Đường Lâm.
Bởi vì kiếp trước, cậu ta là một người vô cùng kín tiếng, nếu không phải nhờ sự kiện cậu ta quyên góp thư viện, có lẽ chẳng ai biết Đường Lâm giàu có đến mức nào.
- Biết rồi mà!
Hàn Kha đỏ mặt, lí nhí nói:
- Thật ra thì… tớ chỉ là tò mò thôi! Muốn tìm hiểu nhiều hơn về cậu ấy ấy mà!
Nhìn Hàn Kha hiếm khi lộ ra vẻ ngại ngùng như vậy, Tô Đường không nhịn được mà bật cười.
- Để hôm nào tớ tìm cơ hội hỏi lão Tam xem sao, biết đâu Thiệu Vĩ lại có thông tin gì đó về Đường Lâm. Nhưng cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn nha! Tớ cảm giác Đường Lâm rất bí ẩn, chắc không dễ dàng chia sẻ chuyện gia đình với người khác đâu.
Tô Đường luôn có linh cảm rằng, dù ba mẹ Đường Lâm không ly hôn thì mối quan hệ giữa họ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bằng chứng là hôm sinh nhật Thiệu Vĩ lần trước, khi Đường Lâm nói rằng ba mẹ cậu ta rất yêu thương nhau, ánh mắt lại thoáng qua một tia ngưỡng mộ khó giấu.
- Đường Đường! Tớ yêu cậu quá đi mất!!
Hàn Kha khoa trương chu môi hôn gió, sau đó nhanh chóng đứng dậy cầm muôi, nhiệt tình phục vụ Tô Đường.
- Để thể hiện tình yêu sâu đậm của tớ dành cho cậu, chỗ tôm này cậu ăn hết đi!
- Thôi ngay! Nhìn cái đống vỏ tôm trước mặt cậu kìa, còn dư lại được mấy con đâu?
Tô Đường vừa cầm chén vừa bật cười, không quên trêu chọc:
- Với lại, tớ có khi còn chẳng hỏi được gì đâu! Cậu yêu vội quá đấy!
Hàn Kha nghịch ngợm chớp mắt:
- Hỏi được hay không cũng chẳng quan trọng, tớ vẫn yêu cậu mà! Tình yêu của chúng ta là tình yêu đôi bên!
- Miễn đi nha! Tớ thích con trai!
- Biết rồi, biết rồi!
Hai người cười đùa một lúc, Tô Đường bỗng nghiêm túc đánh giá Hàn Kha từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi:
- Tớ thấy cậu có vẻ đã quyết tâm theo đuổi cậu ta rồi đúng không? Nghĩ kỹ chưa đấy? Mới tìm hiểu được mấy hôm thôi mà?
Dù người ta hay nói “gái theo trai cách lớp màn thưa”, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Là bạn bè, Tô Đường cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút. Vì chuyện tình cảm, đôi khi chẳng thể nói trước được điều gì.
Tính cách của Hàn Kha, cô hiểu rất rõ. Kiểu người như Hàn Kha, đã không đâm đầu vào bức tường thì thôi, một khi đã thích ai thì không quay đầu lại được. Sợ rằng, đến cuối cùng người đau lòng sẽ là cô ấy.
Hàn Kha cười hì hì, thẳng thắn đáp:
- Cũng chưa chắc tớ sẽ thích cậu ấy đâu! Nhưng yêu đương thì cần có dũng khí, mà dạo này tớ lại đang hơi thiếu thứ đó! Cho nên bây giờ tớ áp dụng chiến thuật ‘nước ấm nấu ếch’, trước tiên làm bạn thân thiết với cậu ấy, sau đó mới tính chuyện bắt giữ hay không!
- Cách này cũng hay đấy!
Tô Đường gật gù, cảm thấy suy nghĩ này cũng khá ổn:
- Vậy chẳng phải Đường Lâm sẽ trở thành ‘chú ếch xanh’ của cậu à?
- Câu này tớ thích nha! Ha ha! Nhưng mà, cậu ấy là ‘bạch mã hoàng tử’ chứ!
Cái nhìn thật tinh tường! Tô Đường giơ ngón tay cái, tỏ vẻ bội phục.
Cô đùa:
- Biết đâu sau này tìm hiểu kỹ quá, cậu lại xem cậu ấy như anh em luôn đấy!
Hàn Kha vốn có tính cách sôi nổi, rất dễ kết bạn với con trai, không ít lần, mấy người trước đây rõ ràng theo đuổi cô, nhưng cuối cùng lại trở thành anh em tốt.
Hàn Kha đắc ý chớp chớp mắt:
- Không chừng đấy! Ha ha! Anh em của tớ nhiều lắm rồi, tốt nhất là đừng thêm Đường Lâm vào danh sách ấy nữa!
Tô Đường cười ha ha!
14
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
