Chương 28
Tất Niên
Chớp mắt đã đến đêm ba mươi Tết, nhà Tô Đường mang theo nhiều quà cáp về nhà ông bà nội ăn Tết.
Theo lời mẹ Tô, tuy chuyện tốt không thể khoe khoang với người khác, nhưng dù thế nào cũng phải mang nhiều quà biếu ông bà để bày tỏ tấm lòng, vì vậy, ngoài bia và nước ngọt, mẹ Tô còn cẩn thận chọn mua một hộp thực phẩm chức năng não bạch kim.
- Mẹ nghe nói cái này trị mất ngủ khá tốt, mà bà nội con dạo này hay mất ngủ lắm!
Mẹ Tô vừa cười vừa nói.
Ba Tô đương nhiên vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn mẹ Tô đầy tình cảm khiến người khác không khỏi chú ý, Tô Đường thầm bật cười, cô biết rõ vì sao mẹ lại làm vậy.
Những năm trước, mỗi lần về ăn Tết, quà cáp ba mẹ chuẩn bị đều thực dụng nhưng lại chẳng được lòng ông bà nội, năm nay, cuối cùng mẹ Tô cũng hiểu ra, chọn vài món quà mang tính hình thức, hợp ý người lớn tuổi. Hành động này khiến ba Tô rất hãnh diện, ông mặt mày rạng rỡ, vừa chất đồ lên xe vừa cười không ngớt, Tô Đường và mẹ nhìn nhau, lặng lẽ chớp mắt đầy ý tứ.
Ba Tô là người hiếu thuận, nhưng từ sau chuyện kia, trong lòng ông vẫn canh cánh không yên, nay mà mẹ Tô khéo léo, lần này không chỉ dỗ dành được ba, mà còn hy vọng khi đến nơi sẽ nhận được lời khen từ ông bà nội.
Quả nhiên, khi thấy nhà Tô Đường mang theo nhiều quà như vậy, ông bà nội đều vô cùng vui vẻ. Ông nội Tô còn khách sáo vài câu:
- Mua nhiều thế này làm gì cho tốn kém!
Người lớn tuổi thường ở nhà xem ti vi, nên không lạ gì những quảng cáo thực phẩm chức năng dày đặc, cuống hồ, hộp não bạch kim này nổi tiếng đắt tiền, không ngờ nhà con trai thứ hai lại âm thầm mua loại này.
Bà nội Tô còn vỗ vai ba Tô, vừa cười vừa dặn dò:
- Lão nhị à, các con còn phải lo cho Tô Đường học đại học, phải tiết kiệm chứ! Lần sau đừng mua mấy thứ này nữa!
Ba Tô cười hề hề:
- Không sao đâu mẹ ạ! Dù sao chúng con đi làm quanh năm suốt tháng cũng phải mua chút quà cho hai người chứ, nghe nói cái này trị mất ngủ tốt lắm!
Bà nội Tô cảm động, vành mắt đỏ hoe.
Mẹ Tô chỉ cười không nói gì, Tô Đường đứng bên cạnh nhìn mà cũng thấy vui lây.
Ngược lại, vợ chồng bác cả – Tô Vệ Trung và Bạch Nguyệt Phượng – thì sắc mặt hơi khó coi. Hai anh em họ Tô Minh Tinh và Tô Minh Nguyệt chỉ liếc nhìn một cái rồi cúi đầu bấm điện thoại.
Năm nay, nhà bác cả cũng mang nhiều quà hơn mọi năm. Nếu như trước đây chỉ là một thùng cháo bát bảo và một thùng táo, thì năm nay còn có thêm hai chai rượu ngon.
Bạch Nguyệt Phượng cầm hộp thực phẩm chức năng lên xem, không nhịn được mà tặc lưỡi:
- Cái này quảng cáo đầy trên ti vi, chắc đắt lắm nhỉ?
Ba Tô cười đáp:
- Cũng không đến nỗi nào đâu chị!
Dĩ nhiên, chuyện ba Tô trúng thưởng không thể nói ra, nên dù mua nhiều quà như vậy, ông cũng không tiếc chút nào.
Bạch Nguyệt Phượng nhướng mày cười mỉa:
- Ai mà ngờ được nhà lão nhị năm nay lại hào phóng thế! Không phải dạo này hai người kiếm được nhiều tiền lắm sao?
Ba Tô nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm, định mở miệng thì bị mẹ Tô kéo lại, tết nhất, bà không muốn gây gổ vì chuyện nhỏ nhặt.
Dù sao ăn xong bữa cơm tất niên thì ai về nhà nấy, ngày mai cả nhà họ sẽ đến nhà ngoại ăn Tết, hà tất gì phải chấp nhặt?
Mẹ Tô cười nhạt, đáp:
- Cũng nhờ trời thương mà mọi chuyện suôn sẻ. Tô Đường vẫn còn đang học đại học, chi tiêu không ít. Năm mới, mua ít quà tốt cho sức khỏe biếu ông bà, cũng là chuyện nên làm thôi.
Sợ Tô Đường nổi giận, mẹ Tô vừa nói xong liền kín đáo nháy mắt ra hiệu cho con gái.
Tô Đường bất đắc dĩ ngẩng mặt nhìn trần nhà, trong lòng thầm cảm thán: Bà bác cả này thật sự không chịu để người khác yên.
Thấy ba Tô mặt mày khó coi, bác cả Tô Vệ Trung lập tức trừng mắt nhìn vợ:
- Tết nhất, đừng có nói năng linh tinh! Mau xuống bếp dọn cơm đi!
Nhưng Bạch Nguyệt Phượng hoàn toàn không sợ chồng, bĩu môi hừ lạnh:
- Tôi làm dâu nhà này bao năm cực khổ, giờ ngay cả nói vài câu cũng không được à? Chẳng qua tôi thấy nhà lão nhị dạo này phát tài nên mới đùa một chút, có gì mà căng thẳng?
Bà ta nói xong, còn hếch cằm đầy thách thức, như thể Tô Vệ Trung dám cãi lại thì bà ta sẽ không để yên.
Tô Vệ Trung bị vợ chặn họng, không dám nói thêm nửa lời, chỉ đành im lặng chịu trận, còn Bạch Nguyệt Phượng thì đắc ý ra mặt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Đường thầm bực bội, Tết nhất đáng lẽ phải vui vẻ, cớ gì để người khác làm mình và ba mẹ bực tức chứ?
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề có chút chân thành.
- Ba mẹ cháu tránh bớt cũng là để tiết kiệm tiền! Làm gì có chuyện trốn tránh nhiều như vậy! Mọi người đều là người có công ăn việc làm! Hơn nữa, đến Tết hay Trung thu, lễ lộc nhận quà đến mức mỏi cả tay còn gì!
- Đứa nhỏ này! Cháu đang nói linh tinh gì thế?
Bác gái cả vội cười gượng, xua tay:
- Làm gì có ai tặng lễ nhiều như thế!
Tô Đường chỉ nói hai câu mà khiến Bạch Nguyệt Phượng cứng họng, không dám nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.
Bạch Nguyệt Phượng tức tối quay đầu thì thấy con gái mình đang cúi đầu nhắn tin, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, vui mừng hớn hở tuyên bố:
- Mọi người còn chưa biết đúng không? Trước đây, Minh Nguyệt nhà tôi được người ta giới thiệu một người bạn trai có điều kiện rất tốt, hai người họ hiện tại rất hợp nhau. Mùng ba Tết, cậu ấy sẽ đến nhà ta chúc Tết, đợi qua năm mới, hai bên gia đình gặp mặt rồi bàn bạc ngày lành để định chuyện hôn sự. Hai người là chú thím của con bé, đến lúc đó nhất định phải đến chung vui náo nhiệt nhé!
Ba Tô và Mẹ Tô nhìn nhau, cảm thấy bữa cơm này nuốt không trôi, đành theo lễ mà chúc mừng vài câu. Tô Đường tuy chỉ hơi nhướng mắt nhưng cũng không ngại bày tỏ chút cảm xúc hâm mộ.
Điều này khiến Bạch Nguyệt Phượng vô cùng đắc ý, nháy mắt lấy lại thể diện, những khúc mắc nhỏ trước đó cũng coi như tan biến. Nhìn lại nhà Tô Đường, bà cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
- Nói thật, Minh Nguyệt nhà ta đúng là có số hưởng. Bạn trai của nó không chỉ có nhà và cửa hàng ở Vân Thành, mà ngay cả ở tỉnh thành cũng sở hữu bất động sản! Nghe nói còn nằm ngay khu vực sầm uất nữa cơ! Chờ sau khi hai đứa nó kết hôn, mọi người có thể đến tham quan cho biết!
Bạch Nguyệt Phượng nhắc đến chuyện này với giọng điệu đầy vẻ tự hào. Tô Đường ngồi nghe mà chỉ cười nhạt, nếu không phải vì hai người mới quen chưa lâu, nhà cửa lại cách xa tận tỉnh thành, thì e rằng đại bá mẫu của nàng đã lập tức dẫn cả nhà đến xem và khoe khoang một phen rồi.
Ba Tô và Mẹ Tô chỉ cười cười nghe Bạch Nguyệt Phượng nói, thỉnh thoảng lại lén trao đổi ánh mắt với Tô Đường.
Nhà bọn họ cũng đã mua một căn nhà lớn ở tỉnh thành rồi đấy! Muốn bán thì bán, muốn cho thuê thì cho thuê, tự mình quyết định! Cảm giác này thật sự quá sảng khoái.
Khóe miệng Tô Đường không kiềm được mà hơi nhếch lên.
Tô Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng vì mẹ mình khoe khoang quá đà, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự đắc ý. Cô ta quay sang Tô Đường, cười nói:
- Em gái! Không phải em đang học đại học ở tỉnh sao? Chờ có dịp đến, chị sẽ gọi điện cho em, để em cũng làm quen một chút nhé...
Hàm ý phía sau vô cùng rõ ràng: cô ta muốn khoe khoang để Tô Đường phải ghen tị!
Tô Đường vui vẻ phối hợp, nói vài câu khách sáo, nhưng không hề tỏ ra quá nhiệt tình.
Ông nội Tô vô cùng phấn khởi. Vốn dĩ ông cụ đã thiên vị một nhà bác cả, giờ thấy đại cháu gái có tiền đồ, còn tìm được một mối hôn sự tốt như vậy, lại càng vui vẻ.
Thái độ của ông trở nên hòa nhã hơn hẳn, quan tâm hỏi han không ngớt.
Bà nội Tô cũng rất vui, nhưng bà lại nhìn sang Tô Minh Tinh đang ngồi bên cạnh, quan tâm đến chuyện hôn sự của hắn.
- Nguyệt Phượng à! Minh Nguyệt đã có đối tượng rồi, còn Minh Tinh thì sao? Có phải cũng nên nhanh chóng tìm một mối chứ? Tuy nói con trai có thể kết hôn muộn hơn, nhưng cũng không thể để chậm trễ quá được!
Bạch Nguyệt Phượng nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ:
- Minh Nguyệt nhà ta tìm được bạn trai có điều kiện tốt như vậy, chẳng lẽ Minh Tinh còn lo không tìm được đối tượng? Mẹ yên tâm đi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người giới thiệu cho nó!
14
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
