Chương 26
Biến Cố
Mạc Trạch Ngôn đang có tâm trạng khá tốt, hắn đứng dưới tòa nhà ngắm nhìn một lúc rồi mới thong thả bước vào thang máy lên lầu.
Tầng 12 của tòa nhà này vốn có hai căn hộ, nhưng hắn đã mua hết cả hai và đang cho sửa chữa, đập thông tường để gộp thành một căn hộ lớn hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện không lâu nữa, hắn có thể làm hàng xóm với tiểu nha đầu kia—một người ở tầng trên, một người ở tầng dưới—tâm trạng hắn càng thêm hứng khởi.
Nghiêm Lập lặng lẽ đi theo sau hắn, cùng kiểm tra một lượt công trình trước khi cả hai rời đi.
Lên xe, Nghiêm Lập suy nghĩ một lát rồi báo cáo:
- Đại ca! Vừa nhận được tin, nhị thiếu gia đưa bạn gái đến bệnh viện thăm chủ tịch.
Hắn cố ý dừng lại quan sát sắc mặt Mạc Trạch Ngôn.
Thấy đối phương chỉ nhướn mày mà không tỏ thái độ gì đặc biệt, Nghiêm Lập mới tiếp tục:
- Lần này, không bị ngăn cản.
Mạc Trạch Ngôn hờ hững hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm. Hắn đã nghe nói trước đây Mạc Trạch Khiêm từng đến thăm ông ta không dưới năm lần, nhưng lần nào cũng bị Mạc Gia Huy tìm cách ngăn lại.
Thế mà bây giờ, sau khi Mạc Gia Huy biết Mạc Trạch Khiêm đã cưa đổ tiểu thư Thẩm Linh Vân của nhà họ Thẩm, thái độ lại lập tức thay đổi, còn có vẻ mềm mỏng hơn trước.
Thương nhân! Vĩnh viễn chỉ biết tính toán lợi ích!
Sau một lúc lâu, Nghiêm Lập mới thận trọng hỏi:
- Đại ca! Bây giờ chúng ta về Bắc Kinh sao?
Lần này bọn họ đến đây chủ yếu để xử lý công việc của chi nhánh công ty, nhưng Nghiêm Lập hiểu rất rõ, mục đích chính vẫn là để đại ca đến xem nơi ở của Tô tiểu thư. Hiện tại xem cũng xem rồi, mà dường như đại ca cũng rất hài lòng. Hắn thật sự sợ Mạc Trạch Ngôn nhất thời xúc động, lại chạy đến Vân Thành gặp Tô tiểu thư, dù bây giờ vẫn còn vài ngày nữa mới đến Tết, nhưng công ty thì bận rộn với các cuộc họp cuối năm và hàng loạt quyết sách quan trọng, chưa kể Mạc gia còn đang có hai con sói đói rình rập chực chờ cơ hội.
Thời điểm này, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận thì hơn!
Mạc Trạch Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe môi bỗng nhiên khẽ nhếch lên đầy hứng khởi:
- Về!
Cũng đến lúc gặp lại bọn họ một lần rồi! Còn về phần tiểu nha đầu kia, hắn thật sự mong chờ biểu cảm của cô khi biết bọn họ trở thành hàng xóm.
Chắc chắn sẽ rất thú vị!
- Vâng!
Nghiêm Lập thở phào nhẹ nhõm. May mà đại ca không nhắc gì đến chuyện quay lại Vân Thành, nếu không… Lỡ mà hứng lên thật sự muốn đến đó thì phải làm sao đây?
Bắc Kinh
Sau khi xuống máy bay, Mạc Trạch Ngôn không về thẳng nhà mình mà đi đến chỗ Mạc lão phu nhân.
Nhà cũ của Mạc gia nằm trong một khu biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô phía Tây Bắc Kinh.
Căn biệt thự ba tầng rộng lớn, có sân vườn rộng rãi, hòn non bộ, suối phun, đình hóng gió, và cả một nhà kính trồng hoa.
Mạc lão gia tử qua đời từ nhiều năm trước, ban đầu, lão phu nhân sống cùng con trai cả là Mạc Gia Huy và gia đình hắn.
Nhưng sau đó, bà không thể chịu nổi con dâu—Tư Hiểu Tuệ—nên đã dọn về nhà cũ, đồng thời đưa cả Mạc Trạch Ngôn theo. Từ nhỏ, Mạc Trạch Ngôn đã sống với bà, vì vậy tình cảm giữa hai bà cháu vô cùng sâu đậm. Hắn vừa bước vào cửa, liền thấy Mạc Trạch Khiêm và một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Hắn nhướn mày, giọng điệu nhàn nhạt hỏi:
- Cậu làm gì ở đây?
Mạc Trạch Khiêm lập tức bật dậy, mặt mày phấn khởi, nhanh chóng bước tới:
- Anh cả! Cuối cùng anh cũng về rồi! Mẹ và em đã tìm cách liên lạc với anh rất nhiều lần, biết anh đang đi công tác ở nơi khác nên mới không quấy rầy nữa! Hôm nay, em đưa bạn gái đến thăm bà nội một chút.
- À.
Mạc Trạch Ngôn gật đầu, giọng điệu không chút cảm xúc:
- Vừa mới xuống máy bay.
Hắn không hề đáp lại sự nhiệt tình của Mạc Trạch Khiêm, ngược lại càng khiến cậu ta tỏ ra quá mức sốt sắng.
Thẩm Linh Vân lặng lẽ quan sát Mạc Trạch Ngôn. So với Mạc Trạch Khiêm, người đàn ông trước mặt này không chỉ có ngoại hình xuất sắc hơn, mà khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Nếu như Mạc Trạch Khiêm ôn hòa, lễ độ, thì Mạc Trạch Ngôn lại mang một loại khí thế mạnh mẽ, từng cử chỉ đều toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.
Mạc Trạch Khiêm vẻ mặt đầy tự hào, hướng về Thẩm Linh Vân giới thiệu:
- Linh Vân, đây là anh trai của anh.
Nói rồi, hắn mỉm cười chỉ vào cô gái bên cạnh, giới thiệu với Mạc Trạch Ngôn:
- Anh, đây là bạn gái của em, Thẩm Linh Vân.
Thẩm Linh Vân có vẻ ngoài thanh tú, nở nụ cười lễ phép chào hỏi:
- Chào anh!
Mạc Trạch Ngôn mỉm cười nhàn nhạt, gật đầu đáp lại:
- Xin chào.!
Ánh mắt hắn lướt qua Mạc Trạch Khiêm, cố ý hỏi:
- Bà nội đâu?
Mạc Trạch Khiêm có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu:
- Bọn em đến không đúng lúc, chị Bạch nói bà đang ngủ trưa, nên bọn em ngồi ở phòng khách chờ một lát.
Mạc Trạch Ngôn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu:
- Ừm, cứ ngồi đi.
Đúng lúc này, Mạc lão phu nhân từ trên lầu bước xuống, dù tuổi tác đã cao, nhưng bà vẫn mang vẻ đẹp đoan trang, mái tóc bạc búi gọn gàng sau đầu, gương mặt hiền hậu, ánh mắt tràn đầy ôn hòa.
Vừa nhìn thấy cháu trai cả, bà liền mỉm cười:
- A Ngôn về rồi!
- Bà nội.
Mạc Trạch Ngôn bước tới, dịu dàng đỡ tay bà.
Mạc Trạch Khiêm và Thẩm Linh Vân cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Mạc lão phu nhân liếc nhìn hai người họ, nụ cười trên mặt thoáng có chút xa cách.
- Trạch Khiêm đưa bạn gái tới đây, có chuyện gì sao?
Ánh mắt bà ánh lên một tia suy tư.
Mạc Trạch Khiêm bước lên trước, vẻ mặt chân thành:
- Bà nội, con đã ở bên ngoài nhiều năm, lần này vất vả lắm mới trở về, đương nhiên là muốn dành nhiều thời gian bên cạnh bà!
Mạc lão thái thái nhàn nhạt cười:
- Khó có khi con có lòng như vậy. Thôi, mọi người ngồi đi.
Chờ cả nhóm ổn định chỗ ngồi, bà quay sang nhìn Thẩm Linh Vân, nụ cười có phần ấm áp hơn:
- Nếu ta nhớ không lầm, con là con gái của Thẩm Cẩm Giang đúng không? Dạo này sức khỏe của ba con thế nào?
- Ông ấy vẫn khỏe ạ.
Thẩm Linh Vân ngoan ngoãn cười đáp:
- Bà nội, hôm qua ba con còn nhắc tới bà. Ông ấy nói năm xưa từng nhận được ân huệ của bà, ít ngày nữa sẽ đến tận nhà để bày tỏ lòng biết ơn.
Mạc lão phu nhân khẽ cười, giọng điệu có chút xa xăm:
- Chuyện đó đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thế mà ông ấy vẫn còn nhớ.
Bà lắc đầu nhẹ, giọng điềm nhiên:
- Nói với ba con không cần khách sáo như vậy.
- Bà nội, đó là lẽ đương nhiên ạ.
Thẩm Linh Vân dịu dàng cười, từng lời nói ra đều mang theo sự khéo léo.
Trong lúc bà và Thẩm Linh Vân trò chuyện, hai anh em nhà họ Mạc lại im lặng hẳn đi.
Mạc Trạch Khiêm thỉnh thoảng liếc nhìn bà nội, rồi quay sang nhìn bạn gái với ánh mắt đầy trìu mến.
Một lát sau, thấy sắc mặt Mạc lão thái thái có vẻ hơi mệt mỏi, Thẩm Linh Vân rất tinh ý xin phép ra về.
Mạc Trạch Khiêm đưa cô ra ngoài trước, sau đó quay lại bày tỏ thêm một chút quan tâm với bà nội rồi mới rời đi hẳn.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu, sắc mặt Mạc lão phu nhân dần trở nên lạnh nhạt, bà thở dài, chậm rãi nói:
- A Ngôn, không ngờ chớp mắt một cái mà bao nhiêu năm đã trôi qua, em trai của con cũng đã trưởng thành như vậy rồi.
Giọng nói tuy bình thản, nhưng lại ẩn chứa nỗi thất vọng sâu sắc.
- Đúng vậy, hắn thay đổi rất nhiều.
Mạc Trạch Ngôn lẩm bẩm, ký ức kiếp trước bất chợt lướt qua trong tâm trí hắn.
Mạc lão phu nhân cười nhạt, giọng điệu đầy ý vị:
- Mẹ con và Trạch Khiêm trở về nước vì lý do gì, ta hiểu rất rõ, nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa vững chắc như Thẩm gia, chẳng phải vì sợ không có điểm tựa, sẽ không tranh giành được tài sản nhà họ Mạc sao?
Bà híp mắt, trong ánh nhìn thoáng qua một tia sắc bén.
- Thẩm gia là hạng người gì, ta dù không quản chuyện bên ngoài, nhưng vẫn hiểu rõ Thẩm Cẩm Giang là kẻ chỉ biết lợi ích. Tuy nhiên, con gái hắn có vẻ được dạy dỗ không tệ, nếu thực sự có thể sống yên ổn với Trạch Khiêm, cũng không phải là chuyện xấu.
Mạc Trạch Ngôn khẽ cười:
- Bà nội, con cháu tự có phúc của con cháu. Bà không cần phiền lòng vì những chuyện này. Tất cả đều có ba lo liệu.
Mạc lão phu nhân bật cười tự giễu:
- Già rồi, ngược lại không còn đủ nhẫn tâm nữa, luôn muốn tìm cách cân bằng, để ai cũng được hài lòng, nhưng ta cũng biết đó chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Cứ để ba con tự quyết định đi, ta nghĩ, vì nể mặt Thẩm gia, ông ấy cũng sẽ không quá đáng đâu.
Mạc Trạch Ngôn thoáng nheo mắt.
Từ góc độ của bà nội mà nói, Mạc Trạch Khiêm dù sao cũng là con cháu nhà họ Mạc, nếu có thể đảm bảo cho hắn một phần lợi ích, bà cũng không phản đối.
Điều này không có gì đáng trách cả, nhưng… chỉ e rằng, có kẻ sẽ không thỏa mãn với "một phần" mà muốn nhiều hơn thế…
14
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
