TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Quà tặng cải trắng

Kỳ Quan nhảy xuống từ bức tường mục nát, thoắt cái từ con hẻm vắng vẻ đã xuất hiện ở một sân viện có rường cột chạm trổ tinh xảo, đình viện rộng rãi, tường lát đá xanh bao bọc lấy tòa nhà lợp ngói đỏ.

“Chủ tử, tiểu nhân đã về.” Hắn hí hửng chạy lên lầu.

Dưới cửa sổ chống bằng gậy, nam tử tay nâng cuốn sách ố vàng.

Áng chừng vừa mới gội đầu xong, tóc dài buông thả tự nhiên, dưới ánh sáng nhu hòa, tóc đen mềm mại như tơ lụa.

Hắn ngồi nghiêng người, chỉ thấy chóp mũi thẳng tắp trắng nõn, giọng nói trong trẻo vang lên: “Thế nào?”

“Tiểu nhân đã gặp. Tuổi còn trẻ, lôi thôi lếch thếch. Nói là trước khi rời kinh thành gặp phải thổ phỉ cướp hết hành lý. Hiện tại ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.”

Nam tử trầm ổn nói: “Thực sự tới từ kinh thành?”

“Này cũng không chắc lắm.” Kỳ Quan gãi đầu: “Có điều tiểu nhân thấy không giống lắm.”

“Không giống thế nào?”

“Ngài không biết, tên huyện lệnh này vô cùng thô lỗ, không khác nào mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Cách nói chuyện cũng y đúc lưu manh. Gã Tất Lương kia cũng coi như mồm mép nhanh nhẹn, giỏi dỗ người, nhưng trước mắt tân huyện lệnh, một chút tài mọn cũng không dùng được. Tân huyện lệnh này căn bản dầu muối không ăn.”

“Hắn tới được mấy ngày rồi?”

Kỳ Quan đếm đầu ngón tay: “Hôm nay là ngày thứ tư.”

“Đã làm những gì?”

Kỳ Quan thành thực nói: “Thực ra cái gì cũng chưa làm, thảnh thơi thong thả. Ban ngày ngủ nướng đến trưa, tối đến đi xem mấy con thỏ, nếm thử vài ngụm nước tương, dùng nến hầm thức ăn. Ở trong nội viện nhóm lửa nấu canh cải trắng gì đó.”

Nam tử gấp sách lại, quả thật khác biệt với những huyện lệnh trước đây. Nghe miêu tả thì có vẻ là một tên huyện lệnh lười biếng, ưa nhàn rỗi.

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ có vậy.” Kỳ Quan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nửa đêm nửa hôm hắn còn bò dậy nói chuyện với một đám thỏ, hỏi chúng trên thị trường có giá bao nhiêu nếu đem bán, để nguyên hay lột da thì được giá cao hơn. Ngài nói xem trông có giống như bệnh tâm thần không chứ?”

Thoắt cái, Đồ Vân đã tới quận Bắc Tương được mười ngày. Tấm biển nàng yêu cầu cuối cùng cũng được treo lên, trống cũng được sửa sang, huyện nha miễn cưỡng cũng có dáng vẻ của huyện nha.

Sáng sớm tinh mơ, Tất Lương theo phân phó lấy toàn bộ số rau trong thùng đồ ăn ra nhặt nhạnh, hỏng bỏ đi, tốt giữ lại.

“Cha, sao lại thiếu một bắp cải trắng?”

“Sao có thể, hay là không lấy ra?”

Tất Tiểu Bảo lập tức phủ nhận: “Không thể nào. Con đã tìm hết rồi, chỉ có cà rốt với khoai lang.”

“Vậy có thể đi đâu được? Không lẽ bị sâu ăn?” Tất Lương buồn bực.

Lúc này cửa phòng phía bắc mở ra. Hai tay Đồ Vân cầm hai góc của tờ giấy, miệng thổi nét mực trên đó.

“Đại nhân, ngài làm gì vậy?”

“Không có gì. Giúp huyện nha tuyển thêm hai bộ khoái, hai nha dịch, một quản gia. Bình thường trông nom hộ viện, quét tước dọn dẹp gì đó.”

Giấy trắng thô ráp, nét mực lay động theo gió mạnh, nét bút qua loa mang theo vài phần khí phách tiêu sái.

Có điều lời nói hoa mỹ không thể dùng. Mấy lời Tất Lương muốn nói như nghẹn ở cổ, do dự không biết có nên nói không.

“Đại nhân, việc này e rằng không được.” Hắn uyển chuyển nói.

“Chữ không được hay giấy không được?”

“Đương nhiên không phải. Nét chữ ngài mạnh mẽ hữu lực, oai phong như gió.”

Hắn lau mồ hôi. Không biết vì sao kẻ từng hầu hạ qua nhiều huyện lệnh như hắn lại có chút lo lắng đề phòng với huyện lệnh trẻ tuổi này. Thực sự không đoán ra được tính tình.

“Bớt nói nhảm lại. Vào thẳng vấn đề.”

“À dạ.” Tất Lương nói: “Tiền công ngài đưa ra hơi thấp. Phàm là người biết chút võ nghệ hoặc am hiểu văn chương sợ là sẽ không để vào mắt.”

“Như vậy còn hướng mắt? Bổng lộc của ta một tháng mới có hai mươi lượng. Trả bọn họ hai lượng một tháng còn chưa đủ?”

“Nào có như lời đại nhân nói. Ngài chẳng phải còn có trợ cấp trà, rượu, than, muối, còn có phụ cấp cho hạ nhân, y phục và đồ ăn sao?”

Ngoại trừ hai mươi lượng bổng lộc, hẳn là còn hơn bốn mươi lượng. Hắn nhớ rõ chuyện này.

Đồ Vân nhếch miệng, bảo sao còn ở đây chờ nàng. Còn không phải là muốn trắng trợn rút lông cừu sao?

“Vậy huyện lệnh trước kia trả ngươi bao nhiêu?”

Tất Lương ngượng ngùng giơ hai ngón tay lên.

“Mười lượng?” Đồ Vân há hốc miệng, kinh hãi.

“Ngươi có thể biến cát thành vàng?”

Tất Lương lắc đầu.

“Miệng ngươi phun được hoa sen?”

Vẫn lắc đầu.

“Vậy ngươi được mời từ miếu đến đây để trừ tà phải không?”

Tất Lương thẹn thùng, khuôn mặt già nua không nhịn được đáp: “Trước đây huyện nha còn trống nhiều chức vụ, thuộc hạ kiêm vài vị trí, cho nên lấy nhiều hơn một chút.”

“Như vậy là lấy nhiều sao? Ngươi đây là chịu không nổi nên muốn tạo phản! Ta dứt khoát cho ngươi vị trí của ta được không?”

“Không dám, đại nhân oan uổng cho tiểu nhân quá!”

Trái tim Tất Lương đập thình thịch, tiểu tổ tông này thực sự không dễ chọc.

Đồ Vân điều chỉnh lại hô hấp: “Đã là chuyện quá khứ thì để trôi theo gió, làm sai phải kịp thời sửa. Từ hôm nay trở đi ta là chủ huyện nha. Bổng lộc của ngươi được bốn lượng. Không bằng lòng thì mang theo đám thỏ, thùng rau với toàn bộ chum tương rời khỏi đây đi.”

“Đại nhân, ngài làm vậy là triệt đường sống của thuộc hạ. Tiểu nhân trên có mẹ già dưới có….”

“Muốn nhảy sông tự sát thì mời ngươi nhảy nhân lúc trời còn sớm, ngàn vạn lần đừng chờ tuyết trong sông tan. Lúc này nhảy là tốt nhất, bơi không nổi, nhất định sẽ chết thành công.”

Đồ Vân nói xong, đem cáo thị dán lên vách tường ngoài nha môn.

Tình cờ nhìn thấy cách đó không xa có một sạp hàng bán màn thầu. Nàng vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa ăn cơm, bụng cũng réo nửa ngày.

Nàng đi qua đó, nói với bà chủ: “Cho ta hai cái màn thầu.”

Bà chủ vui vẻ đồng ý: “Của ngài tổng cộng bốn đồng.”

“Bốn đồng?” Đồ Vân sửng sốt. Giá này ở kinh thành cũng chỉ có hai đồng, tới quận Tây Tương sao lại đắt gấp đôi thế này?

Nàng khẽ sờ mó túi tiền mỏng đét bên hông, nghèo đói quả nhiên khiến con người ta phải cúi đầu: “Ta không lấy nữa.”

Ngoài cửa, Tất Tiểu Bảo ngồi ở bậc thang nhìn Đồ Vân cười khanh khách, sảng khoái gặm một miếng cà rốt, nói: “Sao rồi? Đồ ngốc Bật Mã Ôn.”

Cậu nhóc vừa cười một cái, Đồ Vân lập tức lấy củ cà rốt, bẻ lấy một nửa rồi trả lại.

“Ngươi....Ngươi thế mà lại giành đồ ăn của trẻ con. Vô sỉ!”

Đồ Vân thản nhiên ngồi ở bậc cầu thang, nhíu mày thắc mắc: “Đồ ăn ở Bắc Tương các ngươi luôn đắt như thế sao?”

“Đúng vậy.” Tất Tiểu Bảo nói: “Bắc Tương là vùng biên giới. Không thể tự cung tự cấp, tất cả hàng hóa tới đây đều trải qua rất nhiều trạm kiểm dịch. Chờ đến chỗ bọn ta thì giá tất cả đều tăng.”

“Ra là vậy.” Nàng quả thật không nghĩ tới chuyện này. Trước kia ở Giang Nam thứ gì cũng có.

“Nhưng khi ta mới vào thành, chẳng phải nhà nào cũng khá giả sao?”

Tất Tiểu Bảo rung đùi đắc ý, tay nhỏ chỉ về phía xa: “Toàn bộ con phố này đều là cửa hàng buôn bán, ông chủ sau lưng bọn họ mới là kẻ có tiền.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như Ân gia ở phố Đông. Bọn họ kinh doanh đủ thứ, nào là tiệm vải, phường nhuộm, tửu lầu, quán trà,...Nhà giàu nứt đố đổ vách, còn đứng đầu thương hội Bắc Tương. Trong nhà có hai nhi tử. Đại nhi tử còn làm quan ở kinh thành.”

“Nhị nhi tử thì sao?”

Tất Tiểu Bảo lập tức chuyển từ thái độ nghiêm túc sang qua loa cho xong: “Tên kia? Chính là một kẻ ăn chơi trác táng, nuôi một con chó còn sung sướng hơn nuôi một con người.”

Hai người đang nói chuyện, trên đường lớn truyền tới tiếng xe ầm ĩ. Tất Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại, giơ tay chỉ về phía đó: “Chính là hắn.”

Đồ Vân di chuyển tầm mắt, xe ngựa vội vã chạy về phía này, phú quý bức người.

Đây nào phải xe ngựa thông thường, ba con đại mã cường tráng ở phía trước chạy điên cuồng, thân xe mạ vàng nạm ngọc, công chúa diễu hành có lẽ cũng chỉ đến thế, phú quý khiến chân nàng mềm nhũn.

Xe ngựa vừa vặn dừng lại trước cửa huyện nha.

Một bàn tay thon dài đeo nhẫn ngọc từ trong xe vươn ra, ống tay áo viền đỏ dính vài sợi lông màu trắng, đại khái nhìn ra được lông từ một con chó.

Xa phu cầm thiệp mời màu đỏ đi tới trước mặt Đồ Vân, cao giọng nói: “Đây là thiệp mời Ân gia gửi tới huyện lệnh. Phiền ngươi chuyển tới cho ngài ấy.”

Quả nhiên là chó của nhà có tiền. Giọng điệu nói chuyện kiêu căng ngạo mạn, không chút khách khí. Trẻ tuổi mà đã không có mắt nhìn, nàng trông giống hạ nhân lắm sao?

Ngay khi nàng vừa cầm được thiệp mời, cẩu nô tài kia lập tức trở lại xe ngựa: “Giá!” một tiếng, tổ hợp sặc mùi tiền vừa rồi lập tức rời đi như gió, để lại phía trước huyện nha một mảnh trống hoác.

Tiểu Bảo tò mò hỏi: “Viết gì thế?”

Đồ Vân mở thiệp mời: “Nói là mới khai trương tửu quán, chân thành mời ta đi thưởng thức.”

“A?” Miệng Tất Tiểu Bảo há to, biểu tình đồng cảm lại sung sướng khi thấy người gặp họa: “Ngươi thảm rồi. Xem ra ai cũng biết ngươi mới nhận chức.”

“Thân là một thương gia, đã không đến bái kiến huyện lệnh là ta trước, lại còn muốn ta đến gặp rồi tặng hắn lễ vật? Da mặt quả thực dày đến kinh người.”

“Vậy ngươi có đi không?”

Đồ Vân chắp tay sau lưng, bước vào huyện nha: “Sao lại không đi? Ở huyện nha mấy ngày nay ta sắp chết đói rồi. Cải trắng nhà ngươi còn có mùi thúi, phỏng chừng đã chôn từ lâu.”

“Ra là ngươi trộm cải trắng nhà ta!” Nhóc con lập tức bày ra dáng vẻ bắt quả tang.

“Ngươi thấy người nào trộm đồ trong nhà mình chưa? Ngay cả sân ta còn chưa đi qua.”

Mồm mép trơn tru như Tất Tiểu Bảo đột nhiên cứng họng: “Ngươi sao vậy? Ngươi rốt cuộc có phải huyện lệnh hay không hả?”

“Sớm biết cái chức huyện lệnh này khổ cực như vậy, ta thà ở nhà ăn bám cũng không tới đây.” Rảnh rỗi đến phát chán.

“Ngươi….Ngươi, ngươi... tốt xấu gì cũng là quan!”

Đồ Vân thản nhiên nói: “Bật Mã Ôn còn có ba nghìn vạn thiên mã để chơi đùa, hai kỵ binh hầu hạ hắn. Mà ta đây chỉ có lão cha ngươi, hơn nữa còn suốt ngày nghĩ đến chuyện xén bớt bổng lộc của ta.”

Loạn trong giặc ngoài là đây chứ đâu!

Tất Lương xách theo hơn nửa sọt thức ăn hỏng đi ra ngoài, vừa vặn nghe thấy mấy lời này của bọn họ. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cung kính nhường đường, mời Đồ Vân đi trước.

“Tất tiên sinh trở về rửa mặt chải đầu, ngày mai cùng ta đi uống rượu.”

“Đi tửu quán của Ân gia sao?” Tất Lương hớn hở, đây chính là cơ hội tốt để lộ mặt, nhưng lại do dự nói: “Vậy….Chúng ta phải chuẩn bị lễ vật gì đây?”

“Đơn giản, một bắp cải trắng.”

“Cái gì? Thế có vẻ không ổn lắm!” Tất Lương hết lời khuyên bảo: “Ân gia dù sao cũng là thế gia giàu có, khai trương tửu quán nhất định sẽ mời rất nhiều thương hộ khác, một bắp cải trắng có phải hơi keo kiệt quá không?”

“Keo kiệt? Huyện lệnh nhà bọn họ vẫn ăn như vậy. Ta ngay cả đồ ăn của chính mình còn lôi từ kẽ răng ra tặng cho hắn, còn muốn thế nào nữa?”

Tất Lương cứng họng, ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng không trưng ra nổi.

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, nói không chừng sẽ cản đường nàng. Đồ Vân quyết đoán từ bỏ, khoác vai Tất Tiểu Bảo: “Không thì ngươi đi?”

Tất Tiểu Bảo hớn hở: “Được. Ta sẽ chọn cho ngươi một bắp cải trắng vừa to vừa đẹp nhất.”

“Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, có phong thái của ta khi còn nhỏ!”

14

1

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.