TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Nhậm chức ở huyện Lộc Linh

Quận Bắc Tương, huyện Lộc Linh

Trong thành vừa mới đổ một trận tuyết, trên những cành cây trụi lủi điểm những chấm trắng li ti, vừa mở miệng đã thở ra làn khói trắng, lạnh như ngày tam phục thiên đến.

Đồ Vân sớm đã nghe nói tiếp giáp biên cương quận Biên Thành là cái rét lạnh ác khốn khổ khắp nơi, cả một đường chạy vội vã người đầy phong trần mệt mỏi, vào trong thành mới phát hiện rõ.

Lạnh thật là lạnh, áo bông mặc trên người tựa như có rất nhiều lỗ thủng, khắp nơi đều lọt gió, nhưng chưa chắc đã khốn khổ.

Cảnh tượng trước mắt tuy rằng so với kinh thành đông đúc còn kém xa, nhưng hai bên đường đều có lầu cao hạc lập, người bán hàng rong nhỏ cao giọng hét to và mùi thức ăn lượn lờ thơm phức.

Nơi này nào có phải thâm sơn cùng cốc?

Một khi đã phồn hoa như vậy, vì sao nhiều đời huyện lệnh một nghèo hai tay trắng, một phen nước mắt một phen nước mũi, không phải cáo lão hồi hương thì chính là từ biệt con đường làm quan.

Không có lý do a.

Đi về phía trước, nằm giữa những mảng tường ngói đỏ xám là chiếc cửa đơn giản, nhìn vào trong thấy một khoảng sân đơn sơ.

Trên tấm ván cửa là những nếp gỗ mục li ti, tấm gõ cửa được bọc một lớp đồng màu vàng đã bị rỉ sét, 2 bên là trống minh oan thì 1 cái bị hỏng.

Một đoạn đường tốt như vậy lại có một căn nhà thật hoang phế, thật phá của.

Nàng ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu bên trên lung lay sắp đổ nhìn thấy mấy chữ: Huyện nha.

Đồ Vân tự mình cười khổ: “Đi liên tục một tháng, cuối cùng cũng tính là về đến nhà”.

Cửa bên trong từ từ mở ra, một nam tử trung niên vội vàng chạy ra, đi phía sau là một thằng nhóc chạc 10 tuổi.

Nam tử đem mũ đầu hổ đội lên đầu cậu bé, dặn dò: “ Tính ngày thì tân huyện lệnh cũng sắp đến rồi, ngươi đừng chạy linh tinh”

“Thôi đi, một cái huyện lệnh nho nhỏ còn có thể lật trời đi?” Nam hài mặt đỏ bừng vì bị lạnh, miệng lại còn rất cứng,” Hắn cũng không nhìn xem Bắc Tương là chỗ nào, há lại để cho hắn lỗ mãng”.

“Không được nói bậy”, Nam tử nhỏ giọng, dạy dỗ:” Cho dù hắn là Tôn hầu tử, thì cũng là quan của triều đình, so với chúng ta cao hơn một đầu”

Nam hài không cho là đúng, thậm chí còn xuất khẩu cuồng ngôn: “ Nếu hắn là Tôn hầu tử thì Bắc tương chính là Ngũ Chỉ Sơn, hắn đến cũng bị đè đến nằm bò”.

Một lớn một nhỏ đấu võ mồm đến nhiệt tình hăng hái, Đồ Vân dứt khoát khom lưng nghe ngóng, xem có kết luận gì thú vị.

“Không được nói bậy.” Nam tử phất tay, đuổi hài tử về nhà, còn mình quay đầu trở về viện thoáng nhìn thấy một con lừa chặn ngay cửa.

Trên lưng lừa có một người với khuôn mặt đầy bụi bẩn, đội mũ nỉ, một vài sợi tóc rơi bên ngoài mũ, trong miệng ngậm một cọng cỏ dại, người mặc một bộ quần áo bông thật dày màu lam, trên áo bông còn có mấy vết cắt sắc bén, đầu thì vẫn vương đầy tuyết trắng.

Ngũ quan người này thật thanh tú, nhưng không phân biệt được là nữ hay nam, mười phần nhìn trông thật lôi thôi.

“Đi đi đi, nơi này không phải nơi trông lừa.”

Nam hài cảm thấy thật mới lạ, nhảy lên trên túm chặt lỗ tai con lừa

Con lừa bị nam hài túm đau liền lắc mạnh cái đầu, nam hài sợ đến mức đặt mông ngã ra đất.

“Tiểu Bảo” Nam tử vội vàng kéo hắn dậy, vỗ vỗ tuyết trên người xuống, tay chỉ vào người đang ngồi trên ngựa Đồ Vân: “ Nghe không hiểu lời ta nói hay sao? Xéo ra chỗ khác ngay”.

Đồ Vân lười biếng nghiêng đầu cất giọng: “Ngươi muốn ta đi chỗ nào?”

“ Người từ đâu đến thì về đó, đừng đứng trước cửa huyện nha làm chướng mắt nếu ko ta gọi người bắt ngươi.”

“Vậy ngươi gọi người đến bắt đi, đúng lúc ta cũng lười đi tiếp, liền vào đây đi thôi, tiểu gia đây chịu được.” Nàng phủi phủi bụi trên áo.

“Ngươi…” Nam tử muốn tức giận, lại suy nghĩ thấy không thích hợp lắm, bèn hỏi: “Xin hỏi ngươi là?”

Đồ Vân phun cỏ khô trong miệng ra: “ Cũng không phải là đại nhân vật gì, Đồ Vân, tân huyện lệnh huyện Lộc Linh, triều đình phái xuống dưới Bật Mã Ôn.”

Nam tử liền thay đổi sắc mặt, chắp tay lại thi lễ: “ Công văn của ngài đang ở đâu?”.

Đồ Vân móc trong vạt áo bông thật dày ra thuận tay ném cho hắn.

Nam tử vừa thấy, thiếu chút nữa sợ đến quỳ xuống: “ Tiểu nhân không biết huyện lệnh đại nhân vào thành, không tiếp đón từ xa, xin đại nhân thứ tội.”

Nàng liếc mắt đánh giá hắn: “Ngươi là ai?”

“Tiểu nhân là Tất Lương, là Điển Sử của huyện nha.”

Đồ Vân dài giọng “A” một tiếng, chậm rãi nói: “Thì ra là một chức quan không có trong biên chế à.”

“Dạ vâng ạ.” Tất Lương đầu đều không dám ngẩng lên, ai có thể nghĩ xui xẻo như vậy, ra cửa liền gặp được tân huyện lệnh.

“Đây là nhi tử của ngươi?”

“Dạ, khuyển tử tên Tiểu Bảo.”

“Dạy dỗ không tệ”. Nói xong Đồ Vân dắt theo con lừa tự mình đi vào.

Đập ngay vào mắt là đình viện rộng lớn được lát đá xanh, một cảm giác hoang sơ tiêu điều bao phủ. Huyện nha này so với suy nghĩ của nàng trông còn chật vật hơn, ngói trên phòng đều bị tróc ra, phần mái trên công đường thủng một lỗ to bằng cửa sổ.

“Có thổ phỉ cướp huyện nha à?”

“Bẩm huyện lệnh, hai ngày trước có bão tuyết lớn ở Bắc tương, nhánh cây cao bị gãy đổ, trúng ngay ở trên nóc còn chưa kịp tu sửa lại.”

“Cho nên để cho nó như vậy hư hỏng?”

Đồ Vân cứ nghĩ tới huyện ra rồi có thể lăn ra ngủ ngon một giấc, nhưng nhìn trước mắt cỏ dại mọc khô vàng, tro bụi trong phòng dày từng lớp, so với miếu hoang đêm qua ở tạm còn không bằng.

“Là thuộc hạ thất trách, sẽ mau chóng tìm người tu sửa lại.”

“Mau chóng?”

Tất Lương sắc mặt uể oải, khó xử nói: “Huyện nha hiện tại một phân tiền đều không có.”

“Ngươi khóc than với ta đúng không”. Nhìn quần áo của hắn ngăn nắp, huyện nha lại rách tả tơi, Đồ Vân trực tiếp tàn nhẫn nói: “ Ba ngày. Ba ngày sửa chưa xong ngươi liền tự mình lên sửa, sửa không tốt không cho xuống.”

Tất Tiểu Bảo nghe thấy cha mình bị khi dễ, reo lên: “Ngươi Bật Mã Ôn này thật đem chính mình làm quan.”

“Đúng vậy”. Đồ Vân chỉ lên nóc nhà, “ Nếu không ngươi cũng cùng cha ngươi lên đó sửa, chú ý đừng để ngã, ngói này rất giòn, gãy một cái liền đem nương ngươi gọi đến đây.”

“Làm gì?”

“ Không bồi thường tiền liền vào trong lao ngồi ngốc đi.”

/

Qua ngày đầu tiên, Tất Lương tưởng rằng đây là ‘tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa’, thế là ngoan ngoãn tự xuất tiền túi để sửa lại nóc nhà, còn dọn dẹp sạch sẽ cả hậu viện nữa.

Nhưng ai biết, huyện lệnh mới ở trong hậu viện liền 1 lúc chính là 3 ngày, không ra khỏi cửa, cũng không phát hỏa cái gì, ngẫu nhiên nghe thấy Đồ Vân hát tiểu khúc vớ vẩn, bừa bãi.

Sau kỳ hạn 3 ngày, Đồ Vân chắp tay sau lưng đi bộ đến tiền viện, nhìn lên nóc nhà công đường.

Tất Lương ân cần tiến lên bẩm báo: “Đại nhân, lệnh người phân phó, đều đã sửa xong.”

“Ân, không tồi, chúc mừng ngươi lại có thêm nghề mới sửa phòng”

“Đại nhân, ngài có muốn ta cùng ngài bàn chuyện về tình huống huyện nha một chút?”

“ Cũng được.”

Đồ Vân cất bước vào trong công đường tìm chỗ ngồi, phát hiện kinh đường mộc đều bị chuột gặm, bàn hồng sơn bị tróc ra từng mảng, trông thật thê thảm.

Này rốt cuộc là chỗ nào, huyện lệnh nha nghèo nhất đúng không.

“ Đúng rồi, lát nữa người tìm người đến sửa cửa minh oan một chút, cho dù không thăng được cũng làm cho ra bộ dáng, nếu không quan trên đến tuần tra ta khó báo cáo kết quả công tác.”

“Đại nhân, huyện nha không ai sửa được.”

Đồ Vân nghiêng đầu hỏi: “ Ý ngươi là sao?”

“Bẩm huyện lệnh, huyện nha huyện thừa vị trí đều trống nhiều năm, bộ khoái nha dịch do bổng lộc thấp cũng rời đi hết rồi, trước mắt huyện nha chỉ còn lại mình ta.” Hắn làm bộ dáng lau nước mắt không tồn tại, liền kể khổ “ Nhiều năm như vậy, thuộc hạ một người chiếu cố phủ nha, khó tránh khỏi có chỗ sai sót. Bất quá đều không quan trọng, chủ yếu thuộc hạ vẫn luôn mong đợi ánh sáng hy vọng mong manh, rốt cuộc bên trên cũng đem ngài phái tới đây.”

Hắn tự mình kể khổ cảm động một lúc lâu, Đồ Vân gác 2 chân trên bàn công đường, không kiên nhẫn lấy ngón út móc móc lỗ tai.

“Vậy vì sao ngươi còn chưa chịu đi?”

“Ta…” Tất Lương nghẹn họng, “ Ta không phải sợ tân huyện lệnh tới rồi nhưng không có người hầu hạ sao?”

“Là sợ ta không có người hầu hạ hay vẫn là nhớ thương hậu viện ba gian nhà ngói huyện nha?”

“Huyện lệnh, thật oan uổng a, ta…”

“Được rồi, được rồi.” Nàng ngắt lời hắn, buông 2 chân xuống, “ Phòng phía nam hậu viện đang nuôi mấy chục con thỏ đều là của nhà các ngươi đi? Chum tương lớn dưới mái hiên cũng là của nhà ngươi đi? Quan trọng nhất là nhà người ở trong sân đào hầm đồ ăn? Nửa đêm ta ngủ đều ngửi thấy hương vị đồ ăn, nhất định là rất ngon.”

“Đại…đại nhân”. Tất Lương run rẩy, giống như quần cộc bị người lột sạch, ánh mắt đầy sợ hãi “ Thuộc hạ đều vì miếng cơm sinh kế, mới liều gan chiếm dụng địa phương nhà nước, thỉnh ngài vạn lần tha mạng aa.”

“Tha mạng có thể, ngươi sửa lại huyện nha tốt, treo lại tấm biển lại thu thập đồ ăn trong hầm đi, thuận tiện cũng tìm thêm vài con mèo tới.”

“Ngài tìm mèo làm gì?”

Đồ Vân lười biếng ngáp 1 cái, lông mày không có tinh thần đều rũ xuống “Không có gì, tối hôm qua ngủ thì phát hiện chuột, lá gan so với ngươi đều lớn hơn, thiếu chút nữa liền đem ta nâng đi luôn.”

“Dạ dạ dạ, thuộc hạ liền đi mượn mấy con mèo tới.”

“Từ từ.” Đồ Vân vuốt cằm, hỏi: “Lúc này mới ngoài tháng giêng, than bạc hẳn là vẫn còn được phát xuống đây đi?”

Than bạc là triều đình cấp thêm vào trợ cấp cho quan viên, vốn dĩ loại quan cửu phẩm tép riu như nàng không nên có, chẳng qua quận Bắc Tương chỗ biên thành, khí hậu ác liệt, cho nên cũng có tên trong danh sách được nhận.

“Than bạc từ tháng 10 năm ngoái bắt đầu phát, mãi cho đến tháng tư năm nay thì dừng.”

“Vậy à.”

Lúc này trong lòng nàng đầy kiên định, cuối tháng mới được phát bổng lộc, còn than bạc được phát đầu tháng, tuy rằng thiếu, nhưng chỉ cần ăn mặc tiết kiệm chút thì cũng không đến mức đói kém.

“Đại nhân, trên người ngài không mang theo lộ phí?” Há chỉ ko có lộ phí. Giống như ngoài con lừa kia, tay nải cũng đều không có.

Nàng nói phong khinh vân đạm: “ Vốn là mang theo, mà ở ngoài thành gặp cướp nên đều bị lấy đi rồi.”

“Cái gì? Này…” Tất Lương lại muốn đem ra bộ dáng ưu thương lo lắng vì huyện lệnh.

Đồ Vân sợ hãi lo lắng xua tay ngăn lại, “Được rồi, mạng chó quan trọng hơn, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”

Nàng thực sự không muốn xem Tất Lương trưng ra một bộ bằng mặt không bằng lòng, nói với hắn xong liền đi hậu viện nghỉ ngơi vậy.

Đột nhiên trên đầu tường nàng nghe thấy tiếng cười nhẹ mơ hồ truyền đến, vừa quay đầu thấy đầu tường trừ bỏ đám cỏ khô thưa thớt thì đều không có gì.

Chim đều ngại nàng phá, aiz…

Thấy Đồ Vân đi vào phòng, trên đầu tường nhô lên một đầu người tựa như u linh, che mặt, một đôi mắt rất sống động nhìn theo.

19

1

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.