TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Trào phúng

Tiếng pháo trúc nổ bùm bùm, giấy đỏ tươi văng tung tóe khắp nơi, quán rượu Ân gia chính thức được khai trương.

Với tư cách là người đứng đầu thương đoàn ở Bắc Tương, ngày đầu tiên tửu quán không tiếp đãi bá tánh bình dân mà khoản đãi các vị thương hộ đến từ các huyện thành, hoặc là người có uy tín danh dự trong bá tánh bình dân.

Chưa đầy một lúc sau, tất cả lầu trên lầu dưới đều đã ngồi đầy người, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ cùng cái lạnh đông cóng ở ngoài cửa sổ tạo hình ảnh tương phải cực lớn.

Khi làn sương nóng bốc lên, người đứng đầu thương bang Ân Thang ở lầu một chắp tay “ Vô cùng cảm kích các chư vị quan khách bận trăm việc vẫn tới đây ủng hộ tiệm.”

“ Ân tổng đầu không cần khách khí, có thể đến đây ngồi đều là vinh hạnh của chúng ta.”

“Đúng vậy, ngài chớ có khách khí.”

Ân Thang cười không khép được miệng, vội vàng phân phó tiểu nhị bưng rượu, “Hôm nay khai trương, mỗi bàn được tặng một hồ rượu hoa điêu, hy vọng các vị không ghét bỏ.”

“Ta đây liền thay mặt mọi người cảm tạ Ân lão gia.”

“Di, như thế nào không nhìn thấy huyện lệnh đại nhân đâu? Chẳng lẽ Ân lão gia không mời hắn? Chuyện này không hợp lý a.” Tuy rằng bọn họ đều không đem huyện lệnh để vào mắt, bất quá dù sao tửu quán cũng được mở ở huyện Lộc Linh, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, vẫn là nên mời.

“Hắn tới hay không, còn có thể quản hắn?”. Nói chuyện chính là Ân Thi Lang - tiểu nhi tử của Ân Thang.

Hắn khoác một chiếc áo choàng lớn có lông cổ màu trắng xám, anh tuấn quý khí, năm nay vừa tròn 25 tuổi, từ sớm đã đi theo Ân Thang kinh doanh buôn bán, đến nay đã làm chưởng quầy của vài cái tửu quán.

Ân Thi Lang trìu mến nhìn con cún nhỏ nhung tuyết trong lòng, “Ta nghe nói, vị tân huyện lệnh này của chúng ta người khô quắt gầy yếu, không biết chui từ thâm sơn cùng cốc nào ra đây.”

“Ân công tử đừng nói như vậy, hàn môn sinh ra quý tử, ngàn vạn người bước qua cầu độc mộc bất quá mới có một người cầu được nửa cái quan chứ, đối với bọn họ đã là quang vinh tổ tiên.”

“Đúng vậy, đâu giống Bắc Tương quận chúng ta, quan thì tính cái gì, còn không phải cũng cầm tiền đến mua y phục ở cửa hàng của ta? Cầm ít ỏi tiền bổng lộc, ăn cơm canh đạm bạc, lại còn phải lo cho trăm ngàn bách tính.”

Ân Thi Lang cười cười khinh miệt, tay cầm một miếng thịt bò, đút cho cún nhỏ “Còn sống không thoải mái bằng Bảo Nhi nhà chúng ta.”

“Hắn một quan nghèo, như thế nào có thể cùng cún cưng của ngài đánh đồng cùng một chỗ.”

Trong một góc ở lầu hai, Đồ Vân cùng Tất Tiểu Bảo đang điên cuồng ngồi ăn, không để ý đám người bên dưới đang bàn luận về mình.

Tất Tiểu Bảo ăn nghẹn họng, uống một ngụm trà nói: “ Bọn hắn nói ngươi còn không bằng cẩu.”

Đồ Vân nghiêng đầu ra lan can, nhìn cẩu kia trong ngựa Ân Thi Lang, màu lông trắng sáng sạch sẽ, còn so với nàng đều sạch hơn, ăn cũng ngon hơn nàng.

“Xác thật còn không bằng cẩu.”

“Ngươi vậy cũng có thể nhịn.”

Đồ Vân cầm lấy bầu rượu, nếm một ngụm hoa điêu, “Đại trượng phu co được giãn được.”

“Ta xem ngươi là sợ.” Tất Tiểu Bảo nói. “Đầu cũng không dám lộ, ngươi tới sớm như vậy lại còn dán sát khung cửa để lẻn vào.”

“Ăn chực còn không đến sớm, cúc hoa đều muốn lạnh.”

“Ngươi…thô tục.”

Từ trước đến nay, các huyện lệnh hắn thấy đều là văn nhã có lễ, cử chỉ thỏa đáng, mà cái người mới tới này, mồm miệng độc ác, ngôn từ thô bỉ, một chút cũng ko có dáng vẻ của người đọc sách.

“Ách…” Nàng ăn no.

Tất Tiểu Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng nhìn Đồ Vân, giống con cún nhỏ, trong miệng vẫn còn đang gặm một miếng thịt.

Nàng hiểu hắn còn ăn chưa đủ, nói: “Ngươi ăn đi”

“Vậy còn ngươi?”

Đồ Vân duỗi duỗi cánh tay động đậy chân, “Ta muốn giãn cơ.”

“???”

Tiểu Bảo nghe không hiểu, tay vẫn không quên gắp một miếng thịt bò lớn nhét vào trong miệng, quai hàm đều banh ra muốn vỡ.

Đồ Vân nghiêng nửa thân mình ra ngoài, nhàn nhạt nhìn đảo qua thực khách phía dưới, người nào người nấy đều mặc tơ lụa quý giá, phú quý bức người.

Chỉ có một nam tử ngồi dựa cửa sổ, mặc áo bào màu xanh nhạt cổ trắng, dùng ngọc quan vấn tóc, khí chất thanh lãnh độc nhất, như tranh như ngọc.

Hắn ngồi yên tĩnh ở đó, không tham dự náo nhiệt, dùng ngón tay xinh đẹp cầm chiếc cốc sứ tinh xảo trong suốt, uống hết cốc này đến cốc khác với phong cách cao cao tại thượng.

Đồ Vân hoảng thần một chút, lớn lên thật là đẹp, so với cô nương đều đẹp hơn.

Tạm thời gạt mỹ nam sang một bên, nàng tiếng nói trong trẻo, hô xuống dưới “Vừa rồi cái kia… Sao các người biết huyện lệnh khô quắt gầy yếu?”

“Người trên đường đều nói như vậy, hắn lôi thôi lếch thếch, còn không bằng cẩu béo của Ân công tử.”

“Nói hươu nói vượn, ta so với con cẩu còn gầy hơn nhiều.” Đồ Vân chỉ vào bạch cẩu trong lòng Ân Thi Lang “Ngươi xem cẩu đi, đi đường thịt đều rung lên.”

Tửu quán đang náo nhiệt tức khắp yên tĩnh lại, sôi nổi hướng về phía lầu hai nhìn, cả nam tử đang chuyên tâm thưởng trà cũng nâng mắt nhìn theo.

Ân Thi Lang ngẩng đầu “Ngươi chính là huyện lệnh mới tới? Như thế nào lại giống tên khất cái.”

Mọi người cười vang, hiển nhiên là cùng cách nhìn với Ân Thi Lang.

“Thi Lang không được vô lễ.” Ân Thang đi ra, hướng về phía Đồ Vân chắp tay thi lễ, “Khuyển tử nghĩ gì nói đó, mong rằng huyện lệnh đại nhân chớ tức giận.”

Ân Thi Lang không vui bĩu môi, đem Bảo Nhi buông xuống, có lệ chắp tay, “Vừa rồi mở miệng lỗ mãng, mong rằng huyện lệnh đại nhân thông cảm.”

“Không cần phải thế.”

Đồ Vân chắp tay, từng bước đi xuống lầu, mũ nỉ rơi ra vài sợi tóc tinh tế, một thân y phục rách nát buồn cười lại thê thảm, khiến chúng nhân che miệng nghẹn cười.

“Đã sớm nghe nói n lão gia sinh ý trải rộng Bắc Tương, mỗi năm nộp thuế mức chi khổng lồ, không nói chuyện về thân phận, ta còn phải gọi ngài một tiếng trưởng bối.”

“Không dám nhận.”

“Ngài không cần quá khiêm tốn, vừa rồi ta nhìn một vòng, không sai biệt lắm các vị thương hộ có uy tín danh dự quận Bắc Tương đều ở chỗ này, hôm nay liền mượn ngài bảo địa, trịnh trọng cùng chư vị gặp mặt, hảo hảo nhận thức một chút.”

Một tiếng ra, mọi người chỉ cười nhạo, đảo mắt nhìn nhau, nghe xem Đồ Vân có cái gì để nói.

Đừng nhìn Đồ Vân tuổi còn nhỏ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, thấy một đám đều liễm thanh, miễn cưỡng thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ.

“Ta đây, đại danh kêu Đồ Vân, chữ nhỏ ve y, cũng từng có vương bát đản đưa cái biệt hiệu kêu như một. Mới đến đây đã được gặp các vị mười phần vui mừng, các vị có cách làm giàu nào ta còn muốn được chỉ điểm thêm, ta này còn có một nha môn muốn dưỡng, thỉnh các vị không cần bủn xỉn.”

Đột nhiên chuyện vừa chuyển, mọi người trong tửu quán đều cười ha hả.

Ân Thang âm thầm vừa lòng, nếu mấy cái huyện lệnh trước có giác ngộ như vậy, cũng không đến mức rơi vào cảnh từ quan về quê. Ra vẻ cung kính nói: “Huyện lệnh đại nhân vui đùa.”

“Kia nhưng thật không có, ta xác thật là dân quê một người, chưa thấy qua việc đời gì nhiều, tựa như cái này cẩu giống nhau, không biết cao thấp, về sau ở quận Bắc Tương này còn muốn chư vị giúp đỡ nhiều hơn chút.”

Không biết là ai, âm dương quái khí nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngài làm tốt việc đúng bổn phận sẽ không ai khó xử ngài.”

“Đúng vậy, chúng ta đều là dân chúng, vẫn phải dựa vào Huyện thái gia giữ gìn một phương an bình.”

Mọi người nửa trào phúng nửa dối trá, người nào người nấy đều đến nói một hai câu châm biếm khen chê mới thống khoái.

Đồ Vân nghe hết tất cả, một chữ cũng chưa phản bác, đồng thời nàng cũng thật sâu cảm nhận được tại đây một vùng đất man di, địa vị Huyện thái gia, thật là con mẹ nó đê tiện đến không chịu được.

“Nếu đã như vậy, bản quan liền không quấy rầy các vị nữa. Tiểu bảo, chúng ta về nhà.”

“Nga”, Tất Tiểu Bảo buông đôi đũa, lau miệng rồi đi xuống lầu.

Đồ Vân cùng mọi người cáo từ rồi rời đi, Ân Thi Lang gọi một cái tiểu nhị tới, hỏi: “Huyện thái gia mang lễ vật gì tới đây?”

Tiểu nhị cười đáp: “Hồi công tử, một búp cải trắng, còn lạn tâm.”

“Phốc ha ha ha.”

Tửu quán lại giống như một nồi nước sôi, một chút sôi trào, như đang xem kịch hay, hết sức vui mừng, nghị luận sôi nổi.

“Một tên huyện lệnh nghèo, liền bước vào cửa Ân gia đều không xứng.” Ân Thi Lang cười lạnh xong, ánh mắt hướng bên cửa sổ đảo qua, “Họ Lý, hôm nay thấy Huyện thái gia, như thế nào một câu đều không nói?”

“Nói cái gì?” Hắn lãnh đạm hỏi lại.

Người này kêu Lý Đà Nhan, hiếm khi ra ngoài tiếp khách, nếu không phải Ân Thang tự mình mở miệng mời, hắn căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Ân Thi Lang nói: “Ngươi không phải luôn luôn ghét nhất huyện lệnh sao? Nói bọn họ lấy không bổng lộc, không xứng với vị trí này.”

Lý Đà Nhan mặt không đổi sắc, “Ta chỉ là một thương nhân, dân không cùng quan đấu.”

Ân Thi Lang không bình tĩnh, “Ngươi giả vờ cái gì, tự biết chính mình là cái thương nhân rồi.”

Không đợi Lý Đà Nhan đáp lời, phía sau Kỳ Quan mặt đầy tức giận, Ân Thang đã sắc mặt xanh mét, “Lang nhi, ngươi uống rượu say rồi có phải không, Lý công tử là khách quý ta mời đến.”

“Không sao.” Lý Đà Nhan gắp một mảnh thịt bò ném cho tiểu cẩu đang cọ sát chân mình, “Chó không sủa không phải thành chó câm sao.”

“Ngươi nói ai là cẩu?” Ân Thi Lang tức giận vươn tay đem cẩu ôm trở về.

“Nói ai tự biết.” Kỳ Quan ngẩng đáp trở về, lại nhìn về phía Lý Đà Nhan, “Chủ tử, chúng ta trở về đi, trời thật lạnh.”

Lý Đà Nhan duỗi tay, Kỳ Quan khom lưng đỡ lấy.

Ân Thang vội vàng lo lắng nhận lỗi, đưa tiễn chủ tớ hai người ra cửa.n lão gia không mời hắn? Chuyện này không hợp lý a.” Tuy rằng bọn họ đều không đem huyện lệnh để vào mắt, bất quá dù sao tửu quán cũng được mở ở huyện Lộc Linh, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, vẫn là nên mời.

“Hắn tới hay không, còn có thể quản hắn?”. Nói chuyện chính là Ân Thi Lang - tiểu nhi tử của Ân Thang.

Hắn khoác một chiếc áo choàng lớn có lông cổ màu trắng xám, anh tuấn quý khí, năm nay vừa tròn 25 tuổi, từ sớm đã đi theo Ân Thang kinh doanh buôn bán, đến nay đã làm chưởng quầy của vài cái tửu quán.

Ân Thi lang trìu mến nhìn con cún nhỏ nhung tuyết trong lòng, “Ta nghe nói, vị tân huyện lệnh này của chúng ta người khô quắt gầy yếu, không biết chui từ thâm sơn cùng cốc nào ra đây.”

“Ân công tử đừng nói như vậy, hàn môn sinh ra quý tử, ngàn vạn người bước qua cầu độc mộc bất quá mới có một người cầu được nửa cái quan chứ, đối với bọn họ đã là quang vinh tổ tiên.”

“Đúng vậy, đâu giống Bắc Tương quận chúng ta, quan thì tính cái gì, còn không phải cũng cầm tiền đến mua y phục ở cửa hàng của ta? Cầm ít ỏi tiền bổng lộc, ăn cơm canh đạm bạc, lại còn phải lo cho trăm ngàn bách tính.”

Ân Thi Lang cười cười khinh miệt, tay cầm một miếng thịt bò, đút cho cún nhỏ “Còn sống không thoải mái bằng Bảo Nhi nhà chúng ta.”

“Hắn một quan nghèo, như thế nào có thể cùng cún cưng của ngài đánh đồng cùng một chỗ.”

Trong một góc ở lầu hai, Đồ Vân cùng Tất Tiểu Bảo đang điên cuồng ngồi ăn, không để ý đám người bên dưới đang bàn luận về mình.

Tất Tiểu Bảo ăn nghẹn họng, uống một ngụm trà nói: “ Bọn hắn nói ngươi còn không bằng cẩu.”

Đồ Vân nghiêng đầu ra lan can, nhìn cẩu kia trong ngựa n Thi Lan, màu lông trắng sáng sạch sẽ, còn so với nàng đều sạch hơn, ăn cũng ngon hơn nàng.

“Xác thật còn không bằng cẩu.”

“Ngươi vậy cũng có thể nhịn.”

Đồ Vân cầm lấy bầu rượu, nếm một ngụm hoa điêu, “Đại trượng phu co được giãn được.”

“Ta xem ngươi là sợ.” Tất Tiểu Bảo nói. “Đầu cũng không dám lộ, ngươi tới sớm như vậy lại còn dán sát khung cửa để lẻn vào.”

“Ăn chực còn không đến sớm, cúc hoa đều muốn lạnh.”

“Ngươi… thô tục.”

Từ trước đến nay, các huyện lệnh hắn thấy đều là văn nhã có lễ, cử chỉ thỏa đáng, mà cái người mới tới này, mồm miệng độc ác, ngôn từ thô bỉ, một chút cũng ko có dáng vẻ của người đọc sách.

“Ách…” Nàng ăn no.

Tất Tiểu Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng nhìn Đồ Vân, giống con cún nhỏ, trong miệng vẫn còn đang gặm một miếng thịt.

Nàng hiểu hắn còn ăn chưa đủ, nói: “Ngươi ăn đi”

“Vậy còn ngươi?”

Đồ Vân duỗi duỗi cánh tay động đậy chân, “Ta muốn giãn cơ.”

“???”

Tiểu Bảo nghe không hiểu, tay vẫn không quên gắp một miếng thịt bò lớn nhét vào trong miệng, quai hàm đều banh ra muốn vỡ.

Đồ Vân nghiêng nửa thân mình ra ngoài, nhàn nhạt nhìn đảo qua thực khách phía dưới, người nào người nấy đều mặc tơ lụa quý giá, phú quý bức người.

Chỉ có một nam tử ngồi dựa cửa sổ, mặc áo bào màu xanh nhạt cổ trắng, dùng ngọc quan vấn tóc, khí chất thanh lãnh độc nhất, như tranh như ngọc.

Hắn ngồi yên tĩnh ở đó, không tham dự náo nhiệt, dùng ngón tay xinh đẹp cầm chiếc cốc sứ tinh xảo trong suốt, uống hết cốc này đến cốc khác với phong cách cao cao tại thượng.

Đồ Vân hoảng thần một chút, lớn lên thật là đẹp, so với cô nương đều đẹp hơn.

Tạm thời gạt mỹ nam sang một bên, nàng tiếng nói trong trẻo, hô xuống dưới “Vừa rồi cái kia… Sao các người biết huyện lệnh khô quắt gầy yếu?”

“Người trên đường đều nói như vậy, hắn lôi thôi lếch thếch, còn không bằng cẩu béo của Ân công tử.”

“Nói hươu nói vượn, ta so với con cẩu còn gầy hơn nhiều.” Đồ Vân chỉ vào bạch cẩu trong lòng Ân Thi Lang “Ngươi xem cẩu đi, đi đường thịt đều rung lên.”

Tửu quán đang náo nhiệt tức khắp yên tĩnh lại, sôi nổi hướng về phía lầu hai nhìn, cả nam tử đang chuyên tâm thưởng trà cũng nâng mắt nhìn theo.

Ân Thi Lang ngẩng đầu “Ngươi chính là huyện lệnh mới tới? Như thế nào lại giống tên khất cái.”

Mọi người cười vang, hiển nhiên là cùng cách nhìn với Ân Thi Lang.

“Thi Lang không được vô lễ.” Ân Thang đi ra, hướng về phía Đồ Vân chắp tay thi lễ, “Khuyển tử nghĩ gì nói đó, mong rằng huyện lệnh đại nhân chớ tức giận.”

Ân Thi Lang không vui bĩu môi, đem Bảo Nhi buông xuống, có lệ chắp tay, “Vừa rồi mở miệng lỗ mãng, mong rằng huyện lệnh đại nhân thông cảm.”

“Không cần phải thế.”

Đồ Vân chắp tay, từng bước đi xuống lầu, mũ nỉ rơi ra vài sợi tóc tinh tế, một thân y phục rách nát buồn cười lại thê thảm, khiến chúng nhân che miệng nghẹn cười.

“Đã sớm nghe nói n lão gia sinh ý trải rộng Bắc Tương, mỗi năm nộp thuế mức chi khổng lồ, không nói chuyện về thân phận, ta còn phải gọi ngài một tiếng trưởng bối.”

“Không dám nhận.”

“Ngài không cần quá khiêm tốn, vừa rồi ta nhìn một vòng, không sai biệt lắm các vị thương hộ có uy tín danh dự quận Bắc Tương đều ở chỗ này, hôm nay liền mượn ngài bảo địa, trịnh trọng cùng chư vị gặp mặt, hảo hảo nhận thức một chút.”

Một tiếng ra, mọi người chỉ cười nhạo, đảo mắt nhìn nhau, nghe xem Đồ Vân có cái gì để nói.

Đừng nhìn Đồ Vân tuổi còn nhỏ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, thấy một đám đều liễm thanh, miễn cưỡng thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ.

“Ta đây, đại danh kêu Đồ Vân, chữ nhỏ ve y, cũng từng có vương bát đản đưa cái biệt hiệu kêu như một. Mới đến đây đã được gặp các vị mười phần vui mừng, các vị có cách làm giàu nào ta còn muốn được chỉ điểm thêm, ta này còn có một nha môn muốn dưỡng, thỉnh các vị không cần bủn xỉn.”

Đột nhiên chuyện vừa chuyển, mọi người trong tửu quán đều cười ha hả.

Ân Thang âm thầm vừa lòng, nếu mấy cái huyện lệnh trước có giác ngộ như vậy, cũng không đến mức rơi vào cảnh từ quan về quê. Ra vẻ cung kính nói: “Huyện lệnh đại nhân vui đùa.”

“Kia nhưng thật không có, ta xác thật là dân quê một người, chưa thấy qua việc đời gì nhiều, tựa như cái này cẩu giống nhau, không biết cao thấp, về sau ở quận Bắc Tương này còn muốn chư vị giúp đỡ nhiều hơn chút.”

Không biết là ai, âm dương quái khí nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngài làm tốt việc đúng bổn phận sẽ không ai khó xử ngài.”

“Đúng vậy, chúng ta đều là dân chúng, vẫn phải dựa vào Huyện thái gia giữ gìn một phương an bình.”

Mọi người nửa trào phúng nửa dối trá, người nào người nấy đều đến nói một hai câu châm biếm khen chê mới thống khoái.

Đồ Vân nghe hết tất cả, một chữ cũng chưa phản bác, đồng thời nàng cũng thật sâu cảm nhận được tại đây một vùng đất man di, địa vị Huyện thái gia, thật là con mẹ nó đê tiện đến không chịu được.

“Nếu đã như vậy, bản quan liền không quấy rầy các vị nữa. Tiểu bảo, chúng ta về nhà.”

“Nga”, Tất Tiểu Bảo buông đôi đũa, lau miệng rồi đi xuống lầu.

Đồ Vân cùng mọi người cáo từ rồi rời đi, Ân Thi Lang gọi một cái tiểu nhị tới, hỏi: “Huyện thái gia mang lễ vật gì tới đây?”

Tiểu nhị cười đáp: “Hồi công tử, một búp cải trắng, còn lạn tâm.”

“Phốc ha ha ha.”

Tửu quán lại giống như một nồi nước sôi, một chút sôi trào, như đang xem kịch hay, hết sức vui mừng, nghị luận sôi nổi.

“Một tên huyện lệnh nghèo, liền bước vào cửa Ân gia đều không xứng.” Ân Thi Lang cười lạnh xong, ánh mắt hướng bên cửa sổ đảo qua, “Họ Lý, hôm nay thấy Huyện thái gia, như thế nào một câu đều không nói?”

“Nói cái gì?” Hắn lãnh đạm hỏi lại.

Người này kêu Lý Đà Nhan, hiếm khi ra ngoài tiếp khách, nếu không phải Ân Thang tự mình mở miệng mời, hắn căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Ân Thi Lang nói: “Ngươi không phải luôn luôn ghét nhất huyện lệnh sao? Nói bọn họ lấy không bổng lộc, không xứng với vị trí này.”

Lý Đà Nhan mặt không đổi sắc, “Ta chỉ là một thương nhân, dân không cùng quan đấu.”

Ân Thi Lang không bình tĩnh, “Ngươi giả vờ cái gì, tự biết chính mình là cái thương nhân rồi.”

Không đợi Lý Đà Nhan đáp lời, phía sau Kỳ Quan mặt đầy tức giận, Ân Thang đã sắc mặt xanh mét, “Lang nhi, ngươi uống rượu say rồi có phải không, Lý công tử là khách quý ta mời đến.”

“Không sao.” Lý Đà Nhan gắp một mảnh thịt bò ném cho tiểu cẩu đang cọ sát chân mình, “Chó không sủa không phải thành chó câm sao.”

“Ngươi nói ai là cẩu?” Ân Thi Lang tức giận vươn tay đem cẩu ôm trở về.

“Nói ai tự biết.” Kỳ Quan ngẩng đáp trở về, lại nhìn về phía Lý Đà Nhan, “Chủ tử, chúng ta trở về đi, trời thật lạnh.”

Lý Đà Nhan duỗi tay, Kỳ Quan khom lưng đỡ lấy.

Ân Thang vội vàng lo lắng nhận lỗi, đưa tiễn chủ tớ hai người ra cửa.

14

0

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.