0 chữ
Chương 13
Chương 13
Hà Nhật Hạ còn chưa kịp nói hết câu thì chàng trai bán trứng đã vui vẻ hô to, và chỉ về phía người đang đi đến cách đó không xa.
"Đông Nghi? Sao chị ấy lại ở đây?" Hà Nhật Hạ vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó liền chột dạ nghĩ thầm, trái tim vô thức đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, đôi bàn chân nhỏ vội vàng muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, cổ tay trắng nõn của cô đã bị người ta nhanh nhẹn bắt lấy.
"Mang xuống cẩn thận cho chị!" Tạ Đông Nghi vừa đến liền nở một nụ cười xinh đẹp trên cả tiêu chuẩn mà dặn dò cậu em to con, sau đó còn tự nhiên như ruồi mà nói với những người còn lại:
"Mọi người có thể hỗ trợ cậu ấy một chút không?"
Chàng trai Đông su mô vừa gặp đã rất quý người bạn của anh Kim Hy và cả vợ của chị ấy nữa, đứng cạnh nhau đẹp đôi quá. Cậu vừa nhảy lên thùng xe đã rất nhanh mang một sọt to bự đựng năm trăm quả trứng xuống vỉa hè an toàn:
"Không cần đâu ạ, một mình em làm là được rồi."
Tiếp tục là sọt thứ hai, thứ ba rồi đến sọt cuối cùng. Loáng cái trước cửa quán đã đồ sộ năm sọt trứng vịt khổng lồ.
Đông su mô lại đầy sức sống đi đến:
"Chị Nghi, chị Hạ Hạ, hai chị muốn để ở chỗ nào ạ?"
Lúc này Hà Nhật Hạ mới chính thức bừng tỉnh, hoá ra người mà sáng nay cô chú bán trứng nói lại là chị ấy.
"Buông em..." Cô lí nhí nói rồi muốn rút tay mình ra nhưng không xi nhê được chút nào, đến cả câu nói này cũng bị cái nhíu mày của người ta cắt ngang:
"Mau tìm chỗ hợp lý để cậu ấy mang vào." Tạ Đông Nghi hiên ngang như chủ nhà mà kéo nhẹ em người yêu bướng bỉnh của cô vào trong khiến những người còn lại cùng hoá đá, tất nhiên là trừ cậu em su mô và vị trợ lý to con.
Nói là bảo Hà Nhật Hạ tìm chỗ, nhưng thực tế thì Tạ Đông Nghi tự mình nhìn ngó và quyết định:
"Để chỗ này, Kim Hy, em phụ Đông su mô mang vào đây đi, nhẹ tay một chút không là nứt vỏ thì không làm được đâu."
"Chị Nghi đừng lo, em có kinh nghiệm rồi, chị cứ yên tâm đi, nứt một quả em đền một quả, được chưa ạ?"
"Được, rất sảng khoái, em cứ đảm bảo chất lượng cho tốt, sau này vợ chị làm ăn lớn sẽ đều lấy trứng của nhà em." Tạ Đông Nghi khoa trương tươi cười hứa hẹn, điều này cô cũng không nói sai, nếu em gái mùa hạ thích thì cô sẽ mở cho em ấy cả một nhà máy chuyên sản xuất bánh trái hiện đại nhất, còn trứng của nhà cậu em su mô ngon như vậy thì đương nhiên sẽ nhập của nhà em ấy rồi.
Đồng Khả Nguyên và Nguyễn Phương Uyên âm thầm liếc nhau: "Sao chị ấy có thể xưng hô một tiếng vợ, hai tiếng vợ tỉnh bơ như vậy?"
Còn chồng của Đồng Khả Nguyên, Tăng Vỹ thì cũng bất ngờ không kém, hoá ra cô gái kia là người yêu của Hạ Hạ à, trông rất ưu tú và khí chất, nhưng sao bạn thân của vợ anh lại muốn chia tay với cô ấy, và còn cả cô gái đang đứng cạnh họ nữa thì tính sao.
Anh khéo léo quan sát Tô Trần Chi Linh, cô gái này hình như cũng thích Hạ Hạ. Từ lúc thấy cô gái Đông Nghi kia xuất hiện, lại còn nắm tay Hạ Hạ tới giờ không buông, có vẻ tâm trạng cô ấy không được tốt cho lắm. Anh lén lút cảm thán: "thì ra những người cùng giới yêu nhau cũng mệt mỏi quá đi!".
"Xong rồi ạ." Đông su mô thở phào một tiếng vì tất cả số trứng đều không sứt mẻ chút nào. Cậu dùng một chiếc giá đỡ di chuyển đồ nặng, cùng sự trợ giúp của Ngô Kim Hy nên rất nhanh năm sọt trứng đã được đem vào trong góc bếp một cách an toàn. Cậu lại vui vẻ đi ra ngoài và nói như pháo rang:
"Hai nghìn năm trăm quả ạ, em cứ để mấy cái sọt ở đây để đựng trứng cho tiện, lần sau mua thì lại đổi ạ."
"Em cảm ơn chị Nghi, cảm ơn chị Hạ Hạ đã ủng hộ ạ. Em chúc vợ vợ nhà chị làm ăn phát đạt, buôn bán thật rực rỡ ạ!"
Tạ Đông Nghi không nghĩ cô lại tình cờ nhặt được cậu em chất lượng như này, vừa có trứng ngon lại khéo ăn nói, phong cách buôn bán cũng phóng khoáng, rất có tương lai. Cô chợt nghĩ ra gì đó liền cúi xuống hỏi em gái mùa hạ:
"Nhà mình còn ít mochi trứng muối nào không? Chị muốn tặng cho cậu ấy mấy cái ăn thử?"
Hà Nhật Hạ bực bội mà không đành lòng mắng mỏ, người ta đã có lòng như vậy, còn trước mặt nhiều người thế này nữa, cô cũng không nỡ làm cả hai cùng xấu hổ. Nhưng mà đây là "nhà của cô", chứ "nhà của chị ấy" bao giờ?
Tăng Vỹ: "Cô gái này đúng là cao thủ, cần phải học hỏi."
Nguyễn Phương Uyên: "?"
Đồng Khả Nguyên: "Âm thầm thay chị gái họ Tô mà đau lòng."
Tô Trần Chi Linh: "Em ấy thực sự yêu cô gái này sao? Mà cũng phải thôi, người ta là người đứng đầu của công ty du lịch có tiếng trong ngành của các cô cơ mà, điều kiện tốt lại xinh đẹp như vậy thì ai mà không thích?"
Tăng Bảo Ngọc: "Đây là vợ của chị Hạ Hạ nhà cô sao? Vừa xinh đẹp, kiêu ngạo vừa lạnh lùng lại còn quyết đoán, lại còn ga lăng. Cực phẩm quá đi!!!"
Đông su mô: "Thích gần chớt, nghe nói bánh ở đây ngon lắm mà cậu còn chưa có dịp đến mua."
Ngô Kim Hy: "Sao không thấy Sếp tặng cho anh chút quà nhỏ gì thế nhỉ?"
"Đông Nghi? Sao chị ấy lại ở đây?" Hà Nhật Hạ vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó liền chột dạ nghĩ thầm, trái tim vô thức đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, đôi bàn chân nhỏ vội vàng muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, cổ tay trắng nõn của cô đã bị người ta nhanh nhẹn bắt lấy.
"Mang xuống cẩn thận cho chị!" Tạ Đông Nghi vừa đến liền nở một nụ cười xinh đẹp trên cả tiêu chuẩn mà dặn dò cậu em to con, sau đó còn tự nhiên như ruồi mà nói với những người còn lại:
"Mọi người có thể hỗ trợ cậu ấy một chút không?"
Chàng trai Đông su mô vừa gặp đã rất quý người bạn của anh Kim Hy và cả vợ của chị ấy nữa, đứng cạnh nhau đẹp đôi quá. Cậu vừa nhảy lên thùng xe đã rất nhanh mang một sọt to bự đựng năm trăm quả trứng xuống vỉa hè an toàn:
Tiếp tục là sọt thứ hai, thứ ba rồi đến sọt cuối cùng. Loáng cái trước cửa quán đã đồ sộ năm sọt trứng vịt khổng lồ.
Đông su mô lại đầy sức sống đi đến:
"Chị Nghi, chị Hạ Hạ, hai chị muốn để ở chỗ nào ạ?"
Lúc này Hà Nhật Hạ mới chính thức bừng tỉnh, hoá ra người mà sáng nay cô chú bán trứng nói lại là chị ấy.
"Buông em..." Cô lí nhí nói rồi muốn rút tay mình ra nhưng không xi nhê được chút nào, đến cả câu nói này cũng bị cái nhíu mày của người ta cắt ngang:
"Mau tìm chỗ hợp lý để cậu ấy mang vào." Tạ Đông Nghi hiên ngang như chủ nhà mà kéo nhẹ em người yêu bướng bỉnh của cô vào trong khiến những người còn lại cùng hoá đá, tất nhiên là trừ cậu em su mô và vị trợ lý to con.
Nói là bảo Hà Nhật Hạ tìm chỗ, nhưng thực tế thì Tạ Đông Nghi tự mình nhìn ngó và quyết định:
"Chị Nghi đừng lo, em có kinh nghiệm rồi, chị cứ yên tâm đi, nứt một quả em đền một quả, được chưa ạ?"
"Được, rất sảng khoái, em cứ đảm bảo chất lượng cho tốt, sau này vợ chị làm ăn lớn sẽ đều lấy trứng của nhà em." Tạ Đông Nghi khoa trương tươi cười hứa hẹn, điều này cô cũng không nói sai, nếu em gái mùa hạ thích thì cô sẽ mở cho em ấy cả một nhà máy chuyên sản xuất bánh trái hiện đại nhất, còn trứng của nhà cậu em su mô ngon như vậy thì đương nhiên sẽ nhập của nhà em ấy rồi.
Đồng Khả Nguyên và Nguyễn Phương Uyên âm thầm liếc nhau: "Sao chị ấy có thể xưng hô một tiếng vợ, hai tiếng vợ tỉnh bơ như vậy?"
Còn chồng của Đồng Khả Nguyên, Tăng Vỹ thì cũng bất ngờ không kém, hoá ra cô gái kia là người yêu của Hạ Hạ à, trông rất ưu tú và khí chất, nhưng sao bạn thân của vợ anh lại muốn chia tay với cô ấy, và còn cả cô gái đang đứng cạnh họ nữa thì tính sao.
"Xong rồi ạ." Đông su mô thở phào một tiếng vì tất cả số trứng đều không sứt mẻ chút nào. Cậu dùng một chiếc giá đỡ di chuyển đồ nặng, cùng sự trợ giúp của Ngô Kim Hy nên rất nhanh năm sọt trứng đã được đem vào trong góc bếp một cách an toàn. Cậu lại vui vẻ đi ra ngoài và nói như pháo rang:
"Hai nghìn năm trăm quả ạ, em cứ để mấy cái sọt ở đây để đựng trứng cho tiện, lần sau mua thì lại đổi ạ."
"Em cảm ơn chị Nghi, cảm ơn chị Hạ Hạ đã ủng hộ ạ. Em chúc vợ vợ nhà chị làm ăn phát đạt, buôn bán thật rực rỡ ạ!"
Tạ Đông Nghi không nghĩ cô lại tình cờ nhặt được cậu em chất lượng như này, vừa có trứng ngon lại khéo ăn nói, phong cách buôn bán cũng phóng khoáng, rất có tương lai. Cô chợt nghĩ ra gì đó liền cúi xuống hỏi em gái mùa hạ:
"Nhà mình còn ít mochi trứng muối nào không? Chị muốn tặng cho cậu ấy mấy cái ăn thử?"
Hà Nhật Hạ bực bội mà không đành lòng mắng mỏ, người ta đã có lòng như vậy, còn trước mặt nhiều người thế này nữa, cô cũng không nỡ làm cả hai cùng xấu hổ. Nhưng mà đây là "nhà của cô", chứ "nhà của chị ấy" bao giờ?
Tăng Vỹ: "Cô gái này đúng là cao thủ, cần phải học hỏi."
Nguyễn Phương Uyên: "?"
Đồng Khả Nguyên: "Âm thầm thay chị gái họ Tô mà đau lòng."
Tô Trần Chi Linh: "Em ấy thực sự yêu cô gái này sao? Mà cũng phải thôi, người ta là người đứng đầu của công ty du lịch có tiếng trong ngành của các cô cơ mà, điều kiện tốt lại xinh đẹp như vậy thì ai mà không thích?"
Tăng Bảo Ngọc: "Đây là vợ của chị Hạ Hạ nhà cô sao? Vừa xinh đẹp, kiêu ngạo vừa lạnh lùng lại còn quyết đoán, lại còn ga lăng. Cực phẩm quá đi!!!"
Đông su mô: "Thích gần chớt, nghe nói bánh ở đây ngon lắm mà cậu còn chưa có dịp đến mua."
Ngô Kim Hy: "Sao không thấy Sếp tặng cho anh chút quà nhỏ gì thế nhỉ?"
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
