TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Edit: Hến Con.

Phía đông thôn Vương có một con suối nhỏ uốn lượn. Trên lớp bùn ven bờ có mấy cái hang nhỏ, Vương Soái tay không mà bắt được mấy con tôm càng đang ngoe nguẩy.

Giản Lê với Vân Vân thì không dám bắt, chỉ phụ đi tìm hang. Có lúc suýt bị kẹp, cả hai la hét vang trời.

Lội suối một lúc, Giản Lê còn bắt được mấy con cua sông cỡ vừa.

Giữa trưa nắng chang chang, phần lớn mọi người đều đã ăn xong và đi ngủ trưa. Lúc này, ngoài đường chỉ còn lác đác mấy đứa trẻ con tầm tuổi thiếu niên lang thang nghịch ngợm.

Vừa đi được một đoạn, ba đứa là Vương Soái, Giản Lê và Vương Vân Vân đã gặp một nhóm khác cũng đang ra suối chơi nước.

Con suối dù nông nhưng lại có vài chỗ nước sâu thành vũng. Người lớn bình thường đều cấm bọn trẻ đến đó, nhưng đám trẻ chẳng thèm để tâm, chỉ cảm thấy chỗ đó ngâm mình rất đã. Thế là cứ nhân lúc người lớn không để ý mà lén lút kéo nhau ra đó nghịch.

“Vương Soái! Đi thôi, ra đó ngâm nước với tụi tao!”

Vương Soái bắt đầu thấy chán việc bắt tôm, vừa nghe có người gọi là muốn vứt xô chạy theo ngay.

Giản Lê kéo tay nó lại: “Hứa rồi là phải bắt đầy một xô cơ mà.”

Vương Soái liếc nhìn xô nước đã gần đầy: “Chị, vậy là đủ nhiều rồi, thêm chút nữa là nó bò ra ngoài đấy.”

Giản Lê vẫn không buông: “Dù vậy cũng không được đi…”

Vừa thấy ánh mắt Vương Soái đảo qua đảo lại, cô biết ngay thằng nhóc này lại đang nghĩ cách chuồn cho bằng được.

“Em đừng đi ngâm nước nữa, chị dẫn em lên thị trấn mua đồ.”

Lời vừa dứt, Vương Soái liền ngoan ngoãn lại, mắt sáng lên: “Thật không đó?”

Giản Lê bất lực: “Em đừng lúc nào cũng hỏi thật không được không…”

Như thể chị mày là đứa nói xạo suốt ngày vậy á.

Vương Vân Vân thì cả buổi bắt tôm rất vui, nghe Giản Lê bảo lên thị trấn thì hơi hoảng.

“Lê này, em không được đi lung tung đâu đấy, em có biết đường đâu.”

Thị trấn tuy không xa nhưng toàn đi đường nhỏ, Vương Vân Vân không yên tâm nổi.

Giản Lê: “Thì ba đứa mình cùng đi mà.”

Cả ba đem xô tôm gần đầy mang về nhà. Trong nhà im phăng phắc, không rõ cậu cả và mợ đã về chưa. Giản Lê mượn chiếc xe đạp của cậu cả, cô cao nên đạp xe cũng vững. Vương Vân Vân ngồi sau, Vương Soái ngồi phía trước.

Giản Lê cảnh báo: “Nếu chị ngã thì hai đứa nhớ nhảy xuống đúng lúc đấy!”

Vương Soái tỏ ra dày dạn kinh nghiệm, vỗ ngực: “Chị yên tâm, em biết mà!”

Vương Vân Vân thì nắm chặt lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Em lên thị trấn để làm gì vậy?”

Giản Lê cười bí hiểm: “Đi tiêu tiền!”

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.