TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Edit: Hến Con.

Trước khi đi nghỉ hè, mẹ cô đưa cho cô ba mươi đồng gọi là "kinh phí". Ban đầu cô cũng không tính tiêu gì, nhưng vừa gặp Vương Soái và Vương Vân Vân là cô đã nghĩ ra một kế hoạch.

Sắp lên lớp 8 rồi, cô muốn có “quỹ riêng” một chút.

Chẳng có gì là sai nhỉ?

Ba đứa trốn nhà đạp xe lên thị trấn. Chạy khoảng mười phút là tới nơi.

Nói là “thị trấn” chứ thật ra chỉ có một hai con phố là đông đúc hơn tí.

Giản Lê mua cho mỗi đứa một cây kem, loại là kem người tuyết béo ú.

Vương Soái chu miệng, cắn một phát vào miệng kem: “Nào, hôn một cái nè~”

Vương Vân Vân lập tức quay mặt đi, không thèm nhìn đứa em trai làm mất mặt.

Giản Lê: "…Cuối cùng thì cũng hiểu tại sao cậu cả lại hay đánh nó đến vậy rồi."

Dạo quanh một lát, Giản Lê rẽ vào tiệm đồ khô, mua một ít ớt khô và hạt tiêu. Cô còn mặt dày xin thêm vài lá nguyệt quế và vài bông hồi.

Vương Soái nhìn Giản Lê mua lia lịa, gãi đầu hỏi: “Chị ơi, chị mua mấy cái này mang đến nhà chú hai làm gì thế?”

Giản Lê khựng lại — chết, cô quên mất là cậu hai cô sống ở thị trấn!

Vương Vân Vân cũng lục qua túi đồ: “Em mà để vợ của chú hai thấy thì lại bị bĩu môi cho xem.”

Giản Lê thản nhiên: “Muốn bĩu thì cứ bĩu.”

Dù sao cô cũng chẳng có ý định đến nhà họ.

Năm xưa bà ngoại cô sinh bốn người con: hai chị gái là mẹ cô và dì cả, sau đó là hai em trai — chính là cậu cả và cậu út.

Cậu cả thì nghỉ học sớm để làm nông, còn cậu út thì được cả nhà dốc sức cho ăn học đến nơi đến chốn. Học xong trung cấp sư phạm thì được phân về thị trấn dạy học. Sau này lấy vợ cũng là giáo viên, sinh một đứa con trai, sau đó cũng theo nghiệp làm thầy giáo luôn.

Từ ngày gia đình cậu út không còn làm ruộng nữa, ai nấy đều có dáng vẻ của người trí thức, nói năng cũng ra dáng “có học”. Mỗi lần gặp đám nhỏ trong nhà là y như rằng lại giảng đạo lý. Thế nên, để khỏi bị dạy đời, dĩ nhiên là cô nàng chẳng muốn đến thăm làm gì.

“Để hôm khác đi.”

Hôm nay còn cả đống việc đang chờ ở nhà.

Mua xong đồ, Giản Lê cũng không vội về, cứ lang thang một hồi trong trấn rồi rút ra được một kết luận. Nơi này sức mua còn yếu lắm.

Tôm hùm đất cô bắt được ngoài chuyện để nhà ăn thì tất nhiên cũng định mang đi bán. Nhưng ở trấn chỉ có chợ phiên cách ngày, mà toàn là họp buổi sáng. Chiều thì vắng hoe, tối đến càng khỏi nói.

Cô bắt đầu tính xem nên đem tôm hùm đất đi bán ở đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định, mang lên thị trấn huyện bên cạnh.

12

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.