TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Edit: Hến Con.

Vương Soái lớn lên trong cái môi trường giáo dục cực đoan như vậy, cũng đặt nền móng cho con đường lệch lạc của nó sau này.

Giản Lê nhíu mày nhìn cậu cả đang đánh con.

Không phải cô thấy đánh là sai, mà là cô cảm thấy nếu đã đánh thì ít nhất cũng nên nói cho con biết nó sai ở đâu.

Cứ thế mà đánh, Vương Soái làm sao nhớ được bài học?

Lúc này đang ầm ĩ, bà ngoại cô đã vứt gậy, hấp tấp chạy ra can:

"Vương Dược Đông! Con muốn chọc tức mẹ chết à? Nó lỡ miệng thì nhắc vài câu là được rồi, đó là con ruột của con, đâu phải kẻ thù! Ai lại đánh sống đánh chết như thế?"

Vương Soái vừa khóc vừa sụt sịt, miệng không ngừng gọi: “Bà ơi cứu con với”.

Bà ngoại nghe vậy càng đau lòng:

"Không được đánh nữa! Ăn cơm cũng không yên với anh! Lúc ăn mà còn giở trò đánh con thì oai phong cái nỗi gì!"

Mọi chuyện kết thúc bằng việc Vương Soái vừa thút thít vừa ăn cơm.

Mợ cả Tôn Thúy Phương nổi giận đùng đùng, hất phăng rèm cửa:

"Vương Dược Đông, anh chỉ biết đánh! Ngoài đánh con ra, anh còn biết làm gì nữa?"

Vương Dược Đông bị vợ và mẹ mắng thay phiên, tức quá ném cả cây gậy:

"Mọi người không thấy cái thằng nhóc này hư thế nào à?"

Ông cũng thấy oan, đánh con thì sao? Không nghe lời thì chẳng lẽ để nó tự sinh tự diệt?

Nhưng lần nào đánh xong, ông cũng như thể vừa làm chuyện tày trời, ai cũng chỉ trích ông.

Mà đau lòng hơn là… thằng bé chẳng hề sửa đổi gì cả!

Vương Dược Đông ôm đầu, không hiểu nổi. Ông và vợ đều là người hiền lành tử tế, sao lại nuôi ra được thằng con nghịch ngợm đến mức này?

Tức quá ăn không vô, vợ ông cũng bỏ dở bữa, ra ngoài cho nguôi giận.

Giản Lê thấy bà ngoại đau lòng, bèn gắp thịt gắp rau cho Vương Soái, dỗ dành nó.

Là trung tâm của mọi rắc rối, thằng bé vừa ăn vừa bắt đầu vòi vĩnh:

"Bà ơi, cho con năm hào đi."

"Cho! Bà cho con!"

Vương Soái cười toe:

"Bà tốt quá! Sau này con sẽ hiếu thảo với bà!"

Người khơi mào mọi chuyện – Giản Lê – lại chẳng nói một lời nào từ đầu tới cuối: "…"

Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao sau này thằng nhóc này lại từ vụn vặt nhỏ nhặt mà phát triển thành trùm lừa đảo.

Vương Vân Vân thì như đã quá quen với cảnh này. Cô bé lặng lẽ ăn xong rồi đi dọn bàn, không ai nói gì, không ai nhắc nhở.

Cô bé giống như người vô hình trong gia đình này – không ai ngược đãi, nhưng cũng không ai thật sự để ý.

8

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.