TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Edit: Hến Con.

Bà cụ nghĩ thôi cũng đủ buồn, con gái thứ hai này chẳng biết lo xa gì cả, sau này bà biết trông mong vào ai?

Bà thở dài thườn thượt, ngồi đó đợi người mang cơm tới.

Trong bếp, mợ múc cho Giản Lê một bát mì thủ công to đùng. Mì là nhà tự làm bằng máy cán bột, tuy không đều tăm tắp nhưng lại dẻo ngon. Trên mì là mấy miếng thịt kho tàu to tướng, màu nâu sóng sánh, trộn lên thơm đến mức khiến Giản Lê không biết trời đất là gì nữa.

Thịt kho của mợ cả làm thật sự ngon tuyệt, không biết do tay nghề hay nhờ thịt lợn quê mà thành phẩm cứ khác biệt hẳn. Dùng đũa chạm nhẹ là thịt bung ra, da thì mềm, thịt mỡ không ngấy, thịt nạc không khô — Giản Lê chén sạch cả bát trong chớp mắt.

Mợ cả còn không ngừng mời mọc: “Trong nồi còn đấy, chưa đủ thì lấy thêm nha.”

Giản Lê còn thòm thèm lắm, nhưng nghĩ đến chuyện giảm cân nên đành nhịn.

Cô vừa ăn xong thì em họ Vương Soái mới lấm lem bụi đất chạy về.

“Mẹ ơi mẹ ơi, con đói chết mất! Mau múc cơm cho con!”

Mợ cả bèn trách yêu: “Không thấy chị con về rồi à? Mau chào đi!”

Vương Soái cười hì hì: “Con thấy từ đầu làng rồi.”

Nó đi vòng quanh Giản Lê hai vòng, ngạc nhiên lắm mà giọng thì cứ là lạ: “Chị ơi, sao chị biến thành quả bom đất thế?”

Giản Lê: "… Tay bắt đầu ngứa rồi đây."

Vương Soái còn đang cười nhăn nhở, thì cậu cả hét to một tiếng: “Thằng nhóc thối, mày nói cái gì đấy! Muốn ăn đòn hả?”

Nói xong liền đi tìm gậy.

Vương Soái sợ quá đứng đơ người, mắt cầu cứu mẹ với bà.

Mợ cả nghe thấy con nói “bom đất” là biết tiêu rồi.

Nhưng bà cũng không can nổi.

Cậu nói đánh là đánh, túm lấy thằng bé gầy như khỉ, quất liền mấy roi.

Cả sân nhà lập tức vang lên tiếng khóc oang oang.

Giản Lê: "…Cảnh này quen quá rồi."

Mỗi lần về quê nghỉ hè, Giản Lê đều chứng kiến cảnh y hệt, Vương Soái ba ngày lại bị đánh một trận.

Cậu của cô – Vương Dược Đông – có một triết lý dạy con cực kỳ đơn giản, con cái mà không nghe lời thì chỉ tại chưa bị đánh đủ.

Chỉ cần đánh đủ nhiều, thì sẽ "giáo dục thành công".

Cậu đánh rất nghiêm khắc, nên Vương Soái từ nhỏ đã thấy cha như chuột thấy mèo.

Ngược lại với cậu cả là mợ cả – Tôn Thúy Phương. Người này rất nhiệt tình, tốt bụng, nhưng có một tật, cực kỳ bênh con.

Chồng vừa đánh con xong là vợ đã giận, xị mặt ngay sau đó.

Một người đánh, một người bênh, thêm cả một bà nội còn bênh cháu hơn cả mẹ nó.

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.