TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Hôm nay, Bạch Nặc Tư ngủ sâu hơn thường lệ. Đây là điều hiếm hoi xảy ra bởi cậu luôn có thói quen tỉnh dậy kiểm tra các bé con trong đêm. Có lẽ vì hôm chăm sóc các tinh thần thể nhỏ khá mệt mỏi, nên cậu đã không kịp nhận ra rắn đen lẻn vào phòng từ lúc nào.

Lúc cậu mở mắt, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là rắn đen đang dùng đuôi đánh hắc báo nhỏ khiến bé con lăn chổng vó. Trái tim của Bạch Nặc Tư như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực. Cậu vội vã ngồi dậy, ánh mắt lo lắng quét qua hai bé tinh thần thể. “Xin lỗi bé con nhiều nha...” Cậu ôm báo nhỏ vào lòng, vừa dịu dàng xoa lưng an ủi, vừa nhẹ nhàng trách bản thân. “Là tại thầy ngủ sâu quá, nên không phát hiện mấy đứa đánh nhau.”

Câu nói của Bạch Nặc Tư làm cả báo đen lẫn rắn đen sững lại. Hai tinh thần thể vốn đang đấu đá, giờ đây trong lòng bất giác dâng lên cảm giác áy náy. Thật ra.... làm sao có thể trách cậu được chứ? Cậu đã cố gắng rất nhiều để chăm sóc bọn chúng. Nhưng Bạch Nặc Tư vẫn nhận hết trách nhiệm về phía mình.

Có trách, thì phải trách huấn luyện viên trưởng Hoắc Nhiên Xuyên ấy!!!

Điều tại Hoắc Nhiên Xuyên, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, để cho tinh thần thể bò vào nhà của Bạch Nặc Tư, còn cộng cảm, hơn nữa còn chui vào chăn của cậu!

Bé hắc báo nhỏ trong lòng Bạch Nặc Tư giật giật tai, ánh mắt len lén liếc qua Đằng Xà. Nó không nói, nhưng cái ánh mắt ấy tràn đầy ý muốn cáo trạng, như muốn nói: Thầy xem, chính nó gây chuyện trước, chứ không phải con đâu!

Bạch Nặc Tư thở dài, ánh mắt liếc qua đồng hồ treo trên tường. Đã hơn hai giờ sáng. Cậu ngồi xuống mép giường, đối diện với rắn đen đang thu mình ở góc xa.

Đằng Xà ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Bạch Nặc Tư. Trong lòng nó bất giác cảm thấy chột dạ, dù rằng rõ ràng bản thân không sai. Tính cách của Đằng Xà, giống hệt Hoắc Nhiên Xuyên – bướng bỉnh, không chịu thua kém. Nhưng ánh mắt của Bạch Nặc Tư có một loại sức mạnh kỳ lạ khiến nó không thể nhìn thẳng. Đầu rắn đen dần dần cúi thấp, mỗi giây trôi qua lại càng thấp hơn, như thể muốn tìm một lỗ để trốn vào.

Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu Đằng Xà. Nó ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vàng kim sáng rực.

Mình không sai! Vì sao mình phải sợ?

Dáng vẻ của nó lại trở nên ngạo nghễ, như muốn khẳng định vị trí của mình.

Trong biển tinh thần, Hoắc Nhiên Xuyên nhìn thấy tất cả. Con rắn này đúng là gây chuyện thành tinh. Bị vậy là đáng đời! Nếu là Hoắc Nhiên Xuyên, chắc chắn sẽ không bao giờ để Đằng Xà làm loạn như thế. Hoắc Nhiên Xuyên thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mình vứt luôn con rắn này ra khỏi cửa sổ cho đỡ phiền phức.

Đằng Xà ủy khuất: “....”

Đằng Xà chớp chớp mắt, cảm thấy như bị tổn thương bởi suy nghĩ của chủ nhân. Nếu nó có thể nói, nhất định sẽ hét lên: Chính vì chủ nhân không phải thầy giáo nhỏ nên nó mới không nghe lời đấy !!!

Hừ!

Tinh thần thể thành niên chính là một đứa nổi loạn.

Bạch Nặc Tư lúc này nghiêm mặt, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trách cứ: “Bé con , vì sao nhóc lại ăn hϊếp bé báo nhỏ ?”

Cậu chưa biết tên của rắn đen, nên đành gọi nó là "bé con". Nhưng chính cách xưng hô này lại khiến Đằng Xà cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Rõ ràng trước khi ngủ, thầy giáo nhỏ vẫn gọi mình là "bé yêu". Nhưng giờ đây, sau khi tỉnh dậy, "bé yêu" đã trở thành người khác!

Nó nhìn báo nhỏ đang nằm gọn trong lòng Bạch Nặc Tư, hít hà mùi hương dịu dàng của cậu, ánh mắt đầy ấm ức.

Huhuhu, thầy ơi, câu "bé yêu" của thầy chẳng đáng giá chút nào!(TヘTo)

7

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.