TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Mặc dù trong biển tinh thần, Hoắc Nhiên Xuyên đã cảnh báo Đằng Xà không được làm xằng bậy, nhưng trong khoảnh khắc, rắn đen vẫn không kìm được bản tính hung dữ.

Đằng Xà chỉ cần một giây mất cảnh giác là lập tức phản ứng lại. Nó vung đuôi lên, tấn công báo nhỏ một cách mạnh mẽ, khiến báo con bị ném văng ra ngoài, lộn ngược xuống giường, chân nhỏ quơ loạn xạ trong không trung.

Đằng Xà quay về chỗ bên người Bạch Nặc Tư, từ trên cao nhìn xuống,đôi mắt kim sắc lóe lên vẻ khinh miệt và trào phúng: Yếu, đuối, quá, báo, con, à.

Bé báo nhỏ: “....”

Bé báo nhỏ, chỉ mới phân hóa được hai, ba tháng, thân hình còn tròn trịa, thấp bé, không sao tránh được cú va chạm mạnh mẽ này.

Cảm giác tức giận bùng lên trong lòng, mắt mở to, miệng há ra như muốn rống lên, bốn chân ngắn ngủi quơ loạn xạ trong không khí, cố gắng vươn mình lên để bò dậy, nhưng chẳng thể làm được gì ngoài việc rơi trở lại xuống đất.

Đang lúc Đằng Xà đang tự mãn với chiến thắng nhỏ của mình, đột nhiên một bàn tay xuất hiện, kéo cái đuôi của nó lên. Bạch Nặc Tư, dù đã bị đánh thức, vẫn không mất đi vẻ dịu dàng. Cậu dụi mắt, mơ màng nhìn cái đuôi đen dài trong tay, một chút tóc lộn xộn rơi xuống trán.

Trong suốt quá trình chăm sóc các bé con, Bạch Nặc Tư có một thói quen là vào những giờ khuya, đặc biệt là vào khoảng 12 giờ đêm, cậu sẽ tỉnh dậy, đi kiểm tra tình hình của các ấu tể.

Cậu đã quá quen với việc các bé con có thể quậy phá trong lúc nửa đêm. Mặc dù hai tinh thần thể đang đấu đá không gây tiếng động, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ trong không gian. Bạch Nặc Tư giật mình tỉnh dậy, chỉ trong tích tắc, cậu đã chứng kiến cảnh tượng lộn xộn – một bé báo nhỏ đang hoảng hốt vươn mình trong không trung, trong khi Đằng Xà thì đang đắc ý.

Không thể chịu đựng được nữa, Bạch Nặc Tư để Đằng Xà một bên rồi nhanh chóng xuống giường, cúi xuống ôm chầm lấy báo nhỏ đang quơ: “Trời ơi, bé yêu, không sao chứ? Có chỗ nào đau không?”

Cậu ôm báo nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lưng an ủi: “Được rồi, được rồi, không sao nà, thầy ôm một cái nhé.”

Bị để ở một góc giường – Đằng Xà: “....”

Cậu ôm báo nhỏ vào lòng, mũi ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của bé, cảm giác giống như một cái ôm ấm áp vỗ về những vết thương trong tâm hồn nhỏ bé của báo con.

Cảm giác bị khıêυ khí©h – Đằng Xà: “....”

Đằng Xà, dù bị bỏ ở một góc giường, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Nó hừ nhẹ, không khỏi cảm thấy bực bội.

Làm sao có thể chịu nổi khi chứng kiến một cảnh tượng mà cái con báo nhỏ này lại được Bạch Nặc Tư chăm sóc như vậy, còn mình thì lại bị vứt sang một bên?

Tức giận, nhưng Đằng Xà không thể làm gì khác ngoài việc gườm gườm nhìn.

Quả nhiên Đằng Xà bị hành động của báo nhỏ làm cho ngu rồi.

Bạch Nặc Tư an ủi báo nhỏ một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Người bé không có bị đau chứ, có muốn thầy thổi cho không?”

Bé báo nhỏ chỉ lắc đầu, tỏ vẻ trên người không có vết thương nào, chỉ là chút vấp ngã bất ngờ.

Bạch Nặc Tư nhẹ nhõm thở phào, cậu vỗ về lưng bé báo nhỏ, dịu dàng mỉm cười.

Bạch Nặc Tư luôn có một sự nhạy bén đặc biệt khi chăm sóc trẻ con. Giấc ngủ của cậu vốn rất nông, bất kể khi nào có động tĩnh nhỏ của các bé con, cậu đều tỉnh dậy ngay.

7

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.