0 chữ
Chương 40
Chương 40
Người đàn ông này có vóc dáng cao lớn, vừa nhìn là biết là người của đội tuần tra, nhưng lại bị sắp xếp phải chăm sóc trẻ con. Bạch Nặc Tư thấy người này đối xử với bé rắn nhỏ rất thô bạo!
Mặc dù Bạch Nặc Tư rất sợ Hoắc Nhiên Xuyên, nhưng nhìn cảnh con rắn nhỏ bị đối xử như vậy, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Nặc Tư lấy hết dũng khí, chạy đến cửa, lớn tiếng gọi: “Ngài chờ , ngài chờ một chút!”
Hoắc Nhiên Xuyên ngạc nhiên quay lại, trong tay còn xách theo con rắn nhỏ, ánh mắt có phần bối rối.
Con rắn nhỏ ngoe nguẩy cái đầu, cả người cũng lắc lư theo, ánh mắt ngây thơ nhìn Bạch Nặc Tư.
Trái tim Bạch Nặc Tư thắt lại.
Nhưng mà cậu đâu có biết, con rắn nhỏ trong tay Hoắc Nhiên Xuyên thực chất là một sinh vật vô cùng mạnh mẽ, dài đến mấy chục mét, thân hình lớn hơn nhiều so với con người, trên đầu có hai chiếc sừng lớn, sau lưng mọc thêm đôi cánh mạnh mẽ. Nó có khả năng chiến đấu vượt trội hơn cả cơ giáp, nên việc Hoắc Nhiên Xuyên xách nó như vậy đối với nó chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Bạch Nặc Tư đau lòng vô cùng, cậu dồn hết can đảm, chỉ vào Hoắc Nhiên Xuyên và nói: "Sao ngài có thể thô lỗ với bé con như vậy, ngài mau buông rắn nhỏ ra!"
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Có vẻ Bạch Nặc Tư thật sự tức giận rồi, hơn nữa trong ánh mắt cậu chứa đầy sự trách móc và ghét bỏ, Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy hơi khó hiểu.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn xuống con rắn đen mà mình đang túm trong tay, rồi ngước lên nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của Bạch Nặc Tư. Sau vài giây im lặng, anh từ từ đặt bé rắn lên vai mình, rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó hai cái, rồi nhìn về phía Bạch Nặc Tư: "Như vậy được chưa? Thầy giáo?"
Giọng nói của Hoắc Nhiên Xuyên khi gọi "thầy giáo" trở trầm thấp, còn mang theo một chút sự cẩn trọng.
Bạch Nặc Tư nhìn hành động này của Hoắc Nhiên Xuyên, không nói gì thêm. Tuy nhiên, hình tượng của người quân nhân này trong mắt cậu lại chẳng hề đáng tin trong việc chăm sóc trẻ con!
Cậu nhìn bé rắn nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai Hoắc Nhiên Xuyên, mở miệng nói: "Tôi là bảo mẫu trung cấp tại nơi này, có chứng chỉ ấu sư và bằng cấp dinh dưỡng cho trẻ cùng với chứng chỉ cố vấn tâm lý trẻ nhỏ. Dù nhà trẻ Hoa Hồng quy định chăm sóc một bé một bảo mẫu, nhưng tôi tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho hai bé. Ngài để bé rắn ở lại đây với tôi, tôi sẽ liên lạc với Mông Tư chủ quản để báo cáo tình hình."
Bạch Nặc Tư nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, tiếp tục: "Dù sao thì ngài cũng không muốn chăm sóc trẻ con đúng không? Ngài là vệ binh, làm sao có thể hiểu rõ các phương thức giáo dục trẻ con được? Hơn nữa, ngài còn phải đi trực, huấn luyện gì đó... Ngài cũng không thể mang bé con vào sân huấn luyện để xem mấy trò đánh đấm được, đúng không?"
Mặc dù Bạch Nặc Tư rất sợ Hoắc Nhiên Xuyên, nhưng nhìn cảnh con rắn nhỏ bị đối xử như vậy, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Nặc Tư lấy hết dũng khí, chạy đến cửa, lớn tiếng gọi: “Ngài chờ , ngài chờ một chút!”
Hoắc Nhiên Xuyên ngạc nhiên quay lại, trong tay còn xách theo con rắn nhỏ, ánh mắt có phần bối rối.
Con rắn nhỏ ngoe nguẩy cái đầu, cả người cũng lắc lư theo, ánh mắt ngây thơ nhìn Bạch Nặc Tư.
Trái tim Bạch Nặc Tư thắt lại.
Nhưng mà cậu đâu có biết, con rắn nhỏ trong tay Hoắc Nhiên Xuyên thực chất là một sinh vật vô cùng mạnh mẽ, dài đến mấy chục mét, thân hình lớn hơn nhiều so với con người, trên đầu có hai chiếc sừng lớn, sau lưng mọc thêm đôi cánh mạnh mẽ. Nó có khả năng chiến đấu vượt trội hơn cả cơ giáp, nên việc Hoắc Nhiên Xuyên xách nó như vậy đối với nó chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Có vẻ Bạch Nặc Tư thật sự tức giận rồi, hơn nữa trong ánh mắt cậu chứa đầy sự trách móc và ghét bỏ, Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy hơi khó hiểu.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn xuống con rắn đen mà mình đang túm trong tay, rồi ngước lên nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của Bạch Nặc Tư. Sau vài giây im lặng, anh từ từ đặt bé rắn lên vai mình, rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó hai cái, rồi nhìn về phía Bạch Nặc Tư: "Như vậy được chưa? Thầy giáo?"
Giọng nói của Hoắc Nhiên Xuyên khi gọi "thầy giáo" trở trầm thấp, còn mang theo một chút sự cẩn trọng.
Bạch Nặc Tư nhìn hành động này của Hoắc Nhiên Xuyên, không nói gì thêm. Tuy nhiên, hình tượng của người quân nhân này trong mắt cậu lại chẳng hề đáng tin trong việc chăm sóc trẻ con!
Bạch Nặc Tư nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, tiếp tục: "Dù sao thì ngài cũng không muốn chăm sóc trẻ con đúng không? Ngài là vệ binh, làm sao có thể hiểu rõ các phương thức giáo dục trẻ con được? Hơn nữa, ngài còn phải đi trực, huấn luyện gì đó... Ngài cũng không thể mang bé con vào sân huấn luyện để xem mấy trò đánh đấm được, đúng không?"
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
