0 chữ
Chương 41
Chương 41
Nói đến đây, Bạch Nặc Tư tưởng tượng mình phải đối đầu với một người đàn ông, một tay xách bé rắn nhỏ, tay còn lại cầm súng laser ngắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ và bất an.
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên im lặng.
Hoắc Nhiên Xuyên không thể phản bác lại Bạch Nặc Tư!
Lẽ ra tình huống liên quan đến tinh thần thể phải được bảo mật, mà chính Hoắc Nhiên Xuyên là người đã đặt ra quy định này. Giờ thì hay rồi, Hoắc Nhiên Xuyên đã tự đặt mình vào tình huống khó xử, giải thích cũng không xong, và ấn tượng đầu tiên của Bạch Nặc Tư về mình chắc chắn là vô cùng xấu.
Bạch Nặc Tư cẩn thận bước tới, dưới ánh trăng, làn da cậu trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen mềm mại, tất cả tạo nên một hình ảnh vô cùng nhỏ nhắn, dễ thương. Cậu chỉ cao đến vai Hoắc Nhiên Xuyên, đủ để ngửi được mùi cơ thể của đối phương, cậu cẩn thận ngửa đầu, hỏi Hoắc Nhiên Xuyên: “Ngài có thể giao rắn nhỏ cho tôi chứ? Nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Hoắc Nhiên Xuyên với Đằng Xà liếc nhau, rồi cuối xuống đối diện với ánh mắt của Bạch Nặc Tư. Sau đó Hoắc Nhiên Xuyên đưa tinh thần thể Đằng Xà qua cho cậu.
Bạch Nặc Tư thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm lấy bé rắn đen, quay người chạy vào trong nhà, một mạch đóng cửa lại. Cậu sợ hãi đến mức quên cả nói cảm ơn.
Hoắc Nhiên Xuyên: “.....”
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn bàn tay trống không rồi lại nhìn cánh cửa vừa đóng, vẫn đứng yên trong vườn hoa, một lúc lâu không biết phải làm gì tiếp theo.
Vậy mình chạy đến đây để làm gì....?
Bạch Nặc Tư ôm rắn nhỏ vào phòng khách, đặt bé lên sô pha, nghĩ lại mà vẫn còn sợ. Cậu vuốt ngực, tiến lại gần cửa sổ, thận trọng nhìn ra ngoài. Xác định Hoắc Nhiên Xuyên đã rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, kéo rèm lại.
Cậu nhìn bé rắn nhỏ ngoan ngoãn nằm trên sô pha, lấy vòng tay trí não gửi tin cho Mông Tư chủ quản:
[Mông Tư chủ quản, tôi thật sự xin lỗi vì khuya vậy rồi mà vẫn làm phiền ngài, cho hỏi ngài đã ngủ chưa?]
Đương nhiên là Mông Tư chưa có ngủ, Mông Tư sao mà ngủ được chứ!
Hiện giờ, Mông Tư vừa nhận được video trò chuyện từ Hoắc Nhiên Xuyên không lâu.
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn đang đứng trong vườn hoa, chỉ là đứng hơi xa chỗ cậu, lại còn ở trong bóng tối, nơi mà Bạch Nặc Tư không thể nhìn thấy.
Mông Tư lau mồ hôi, ngó trái ngó phải, không thấy Đằng Xà , Mông Tư có chút lo lắng: “Tướng quân, Đằng Xà không có trở về sao?”
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên im lặng.
Hoắc Nhiên Xuyên không thể phản bác lại Bạch Nặc Tư!
Lẽ ra tình huống liên quan đến tinh thần thể phải được bảo mật, mà chính Hoắc Nhiên Xuyên là người đã đặt ra quy định này. Giờ thì hay rồi, Hoắc Nhiên Xuyên đã tự đặt mình vào tình huống khó xử, giải thích cũng không xong, và ấn tượng đầu tiên của Bạch Nặc Tư về mình chắc chắn là vô cùng xấu.
Bạch Nặc Tư cẩn thận bước tới, dưới ánh trăng, làn da cậu trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen mềm mại, tất cả tạo nên một hình ảnh vô cùng nhỏ nhắn, dễ thương. Cậu chỉ cao đến vai Hoắc Nhiên Xuyên, đủ để ngửi được mùi cơ thể của đối phương, cậu cẩn thận ngửa đầu, hỏi Hoắc Nhiên Xuyên: “Ngài có thể giao rắn nhỏ cho tôi chứ? Nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Bạch Nặc Tư thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm lấy bé rắn đen, quay người chạy vào trong nhà, một mạch đóng cửa lại. Cậu sợ hãi đến mức quên cả nói cảm ơn.
Hoắc Nhiên Xuyên: “.....”
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn bàn tay trống không rồi lại nhìn cánh cửa vừa đóng, vẫn đứng yên trong vườn hoa, một lúc lâu không biết phải làm gì tiếp theo.
Vậy mình chạy đến đây để làm gì....?
Bạch Nặc Tư ôm rắn nhỏ vào phòng khách, đặt bé lên sô pha, nghĩ lại mà vẫn còn sợ. Cậu vuốt ngực, tiến lại gần cửa sổ, thận trọng nhìn ra ngoài. Xác định Hoắc Nhiên Xuyên đã rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, kéo rèm lại.
[Mông Tư chủ quản, tôi thật sự xin lỗi vì khuya vậy rồi mà vẫn làm phiền ngài, cho hỏi ngài đã ngủ chưa?]
Đương nhiên là Mông Tư chưa có ngủ, Mông Tư sao mà ngủ được chứ!
Hiện giờ, Mông Tư vừa nhận được video trò chuyện từ Hoắc Nhiên Xuyên không lâu.
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn đang đứng trong vườn hoa, chỉ là đứng hơi xa chỗ cậu, lại còn ở trong bóng tối, nơi mà Bạch Nặc Tư không thể nhìn thấy.
Mông Tư lau mồ hôi, ngó trái ngó phải, không thấy Đằng Xà , Mông Tư có chút lo lắng: “Tướng quân, Đằng Xà không có trở về sao?”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
