0 chữ
Chương 38
Chương 38
Ánh sáng yếu ớt của đèn phòng hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, soi lên khung cảnh tĩnh lặng của căn phòng. Bạch Nặc Tư vừa định dựa vào sô pha nghỉ ngơi, thì bất chợt một âm thanh khẽ vang lên ngoài cửa.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột ngột khiến cậu giật mình tỉnh táo, theo phản xạ siết chặt bé rắn nhỏ trong tay.
Cậu quay đầu nhìn, người đang đứng ở cửa chính là vị quân nhân to lớn mà cậu đã thấy đi cùng Mông Tư chủ quản ban .
Bạch Nặc Tư: “....”
Người đàn ông này đứng yên dưới ánh đèn, thân hình cao lớn gần như chiếm hết khung cửa. Ánh mắt sắc bén kia khiến cậu không khỏi căng thẳng, bản năng Omega khiến cậu lùi lại vài bước, cả người tỏa ra sự phòng bị.
Vốn dĩ thân là Omega, Bạch Nặc Tư đối với sự to lớn của người đàn ông này cũng cảm thấy như đám Alpha, luôn cảnh giác.
Tầm mắt Bạch Nặc Tư lướt qua Hoắc Nhiên Xuyên, hy vọng phía sau còn có Mông Tư hoặc một ai khác, nhưng ngoài cửa chỉ có một mình anh ta.
Cậu ôm chặt bé rắn hơn, lùi thêm hai bước về phía phòng của báo nhỏ, tay đã đặt lên nút ấn của vòng tay trí não, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên Xuyên: “Ngài, ngài đến có chuyện gì sao?”
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn vẻ thận trọng của cậu, trong lòng không khỏi dấy lên chút bất lực. Không lẽ mình đáng sợ đến mức này sao? Hoắc Nhiên Xuyên cảm giác như Bạch Nặc Tư đang sợ mình sẽ xông vào cướp lấy bé con.
Cậu ấy mỗi lần thấy mình đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn Bạch Nặc Tư ôm tinh thần thể Đằng Xà trong ngực, thần sắc phức tạp.
Ánh mắt Hoắc Nhiên Xuyên lướt qua bé rắn trong lòng Bạch Nặc Tư, biểu cảm phức tạp. Cuối cùng, anh cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho bớt lạnh lùng nhất có thể: “Mông Tư kêu tôi đến đón nó.”
Bạch Nặc Tư thoáng sửng sốt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.: “Ngài đến đón rắn con sao? Nhưng... nhìn ngài không giống bảo mẫu cho lắm.”
Hoắc Nhiên Xuyên mím môi, ánh mắt thoáng qua chút bất mãn. Hoắc Nhiên Xuyên khẽ hạ giọng, như thể đang cố nén lại sự khó chịu: “Tính tình nó không tốt, rất dễ cáu kỉnh, lại hay cắn người. Không có bảo mẫu nào chịu nhận chăm sóc nó, nên chỉ có thể giao cho tôi.”
Bé rắn đen trong lòng Bạch Nặc Tư dường như nghe hiểu, cả người co rút lại, tỏ ra không tình nguyện. Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của chủ nhân, nó chậm rãi trườn khỏi tay cậu, bò xuống đất.
Bạch Nặc Tư cúi nhìn bé con, rồi lại ngước lên nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, trong mắt tràn ngập sự hoài nghi: “Nhưng rõ ràng nó ngoan lắm mà, trông không giống một đứa trẻ hay cáu giận cắn người chút nào.”
Hoắc Nhiên Xuyên nhướng mày, ánh mắt như lóe lên tia ranh mãnh. Hoắc Nhiên Xuyên cố ý hạ giọng, nói bằng vẻ nghiêm túc đầy đe dọa: “Đó là vì nó đang cải trang để lừa cậu thôi. Đợi đến khi cậu ngủ say, nó sẽ cắn cậu một ngụm rồi nuốt chửng cậu vào bụng.”
Bạch Nặc Tư: “....”
Rắn nhỏ: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy câu chuyện mình bịa ra có hơi quá, nên đành ho khan một tiếng, sờ mũi chữa ngượng: “Như thế nào, thầy không tin sao? Nếu không, đêm nay cậu thử chăm sóc nó đi.”
Bạch Nặc Tư: “....”
Bạch Nặc Tư mở miệng nhưng không biết nói gì, ánh mắt cậu rơi xuống bé rắn đang trườn dưới đất. Nó ngẩng đầu, đôi mắt vàng lấp lánh, ánh nhìn như đang cố van nài.
Rắn nhỏ: Trời ơi, làm ơn, làm ơn đi mà! Bé không muốn đi cùng tên chủ nhân khó ở này đâu!!!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột ngột khiến cậu giật mình tỉnh táo, theo phản xạ siết chặt bé rắn nhỏ trong tay.
Cậu quay đầu nhìn, người đang đứng ở cửa chính là vị quân nhân to lớn mà cậu đã thấy đi cùng Mông Tư chủ quản ban .
Bạch Nặc Tư: “....”
Người đàn ông này đứng yên dưới ánh đèn, thân hình cao lớn gần như chiếm hết khung cửa. Ánh mắt sắc bén kia khiến cậu không khỏi căng thẳng, bản năng Omega khiến cậu lùi lại vài bước, cả người tỏa ra sự phòng bị.
Vốn dĩ thân là Omega, Bạch Nặc Tư đối với sự to lớn của người đàn ông này cũng cảm thấy như đám Alpha, luôn cảnh giác.
Cậu ôm chặt bé rắn hơn, lùi thêm hai bước về phía phòng của báo nhỏ, tay đã đặt lên nút ấn của vòng tay trí não, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên Xuyên: “Ngài, ngài đến có chuyện gì sao?”
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn vẻ thận trọng của cậu, trong lòng không khỏi dấy lên chút bất lực. Không lẽ mình đáng sợ đến mức này sao? Hoắc Nhiên Xuyên cảm giác như Bạch Nặc Tư đang sợ mình sẽ xông vào cướp lấy bé con.
Cậu ấy mỗi lần thấy mình đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn Bạch Nặc Tư ôm tinh thần thể Đằng Xà trong ngực, thần sắc phức tạp.
Ánh mắt Hoắc Nhiên Xuyên lướt qua bé rắn trong lòng Bạch Nặc Tư, biểu cảm phức tạp. Cuối cùng, anh cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho bớt lạnh lùng nhất có thể: “Mông Tư kêu tôi đến đón nó.”
Hoắc Nhiên Xuyên mím môi, ánh mắt thoáng qua chút bất mãn. Hoắc Nhiên Xuyên khẽ hạ giọng, như thể đang cố nén lại sự khó chịu: “Tính tình nó không tốt, rất dễ cáu kỉnh, lại hay cắn người. Không có bảo mẫu nào chịu nhận chăm sóc nó, nên chỉ có thể giao cho tôi.”
Bé rắn đen trong lòng Bạch Nặc Tư dường như nghe hiểu, cả người co rút lại, tỏ ra không tình nguyện. Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của chủ nhân, nó chậm rãi trườn khỏi tay cậu, bò xuống đất.
Bạch Nặc Tư cúi nhìn bé con, rồi lại ngước lên nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, trong mắt tràn ngập sự hoài nghi: “Nhưng rõ ràng nó ngoan lắm mà, trông không giống một đứa trẻ hay cáu giận cắn người chút nào.”
Bạch Nặc Tư: “....”
Rắn nhỏ: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy câu chuyện mình bịa ra có hơi quá, nên đành ho khan một tiếng, sờ mũi chữa ngượng: “Như thế nào, thầy không tin sao? Nếu không, đêm nay cậu thử chăm sóc nó đi.”
Bạch Nặc Tư: “....”
Bạch Nặc Tư mở miệng nhưng không biết nói gì, ánh mắt cậu rơi xuống bé rắn đang trườn dưới đất. Nó ngẩng đầu, đôi mắt vàng lấp lánh, ánh nhìn như đang cố van nài.
Rắn nhỏ: Trời ơi, làm ơn, làm ơn đi mà! Bé không muốn đi cùng tên chủ nhân khó ở này đâu!!!
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
