0 chữ
Chương 35
Chương 35
Bạch Nặc Tư nhỏ giọng hỏi: “Chủ quản, tôi nên làm gì với nó bây giờ? Phòng bên cạnh đã có một bé báo đen rồi, nếu rắn con ở lại, sẽ không có chỗ cho nó.”
Bạch Nặc Tư nghĩ ngợi, nếu thật sự không có bảo mẫu khác, cậu cũng không ngại chăm sóc rắn nhỏ đâu. Nhưng mà, ở nhà trẻ Hoa Hồng, quy định rất rõ ràng: một bảo mẫu chỉ chăm sóc một ấu tể. Hiện tại cậu đã có bé báo đen rồi, chẳng lẽ chủ quản sẽ cử bảo mẫu khác đến nhận rắn nhỏ sao?
Mông Tư quay đầu, lén nhìn Hoắc Nhiên Xuyên như tìm ý kiến.
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, hoàn toàn không để lộ cảm xúc, nhưng mắt thì lại đang bận... đọc tin nhắn Mông Tư vừa gửi.
Mông Tư im lặng vài giây, cố giữ giọng bình tĩnh: “Khụ... Tiểu Bạch, hôm nay cậu cũng mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm đi, còn con rắn đen kia cậu không cần lo lắng, giao cho chúng tôi là được, cậu trực tiếp mém nó... à không, đặt ở ngoài cửa là được".
Bạch Nặc Tư sửng sốt, hai mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Cái gì?!” Cậu gần như thốt lên.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, để một bé con ngoài cửa mà không ai trông sao?
Như vậy không được!
Bạch Nặc Tư: “Chủ quản, sao lại để đứa trẻ một mình ở ngoài cửa được chứ???”
Mông Tư: “....”
Bạch Nặc Tư nghiêm túc, giọng nói đầy trách nhiệm: “Chủ quản, ngài định cử bảo mẫu đến đón nó đúng không? Nếu vậy, tôi sẽ đợi bảo mẫu cùng rắn nhỏ ở ngoài cửa.”
Mông Tư: “....”
Mông Tư lại len lén nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, rõ ràng đang cầu cứu.
Hoắc tướng quân ngày thường rất nghiêm túc, quản lý tinh thần thể luôn chặt chẽ. Vậy mà hôm nay... lại để nó tự ý xông vào phòng của Bạch Nặc Tư, còn quấn lấy người ta như thế này? Thậm chí... biến thành hình dáng ấu tể nữa?!
Đúng lúc đó, điện thoại của Mông Tư rung lên. Là tin nhắn từ Hoắc Nhiên Xuyên:
[Nói cho cậu ta, bảo mẫu sẽ lập tức qua đó.]
Gửi tin xong, Hoắc Nhiên Xuyên lập tức đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.
Mông Tư: “...”
Khoan đã, bảo mẫu đó là... chính ngài sao, Hoắc tướng quân!?
Mông Tư đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng bối rối. Từ khi nào mà Hoắc tướng quân lại chịu ngụy trang thành bảo mẫu thế này?
Dù có vẻ hợp lý bởi Tiểu Bạch lão sư đang chăm sóc hai bé con, trong đó có một bé báo nhỏ gặp vấn đề tâm lý, áp lực quả thực không nhỏ. Nhưng... nhưng...
Vậy.... không chỉ có tinh thần thể ngụy trang thành ấu tể, mà Hoắc Nhiên Xuyên cũng muốn ngụy trang thành bảo mẫu?
Mông Tư vò đầu bứt tóc, lòng thầm nghĩ: Tiểu Bạch lão sư kia... rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?!Chẳng lẽ Tiểu Bạch lão sư thực sự có gì đó quá đặc biệt, khiến Hoắc tướng quân phải hy sinh cả sĩ diện lớn đến vậy!?
Bạch Nặc Tư nghĩ ngợi, nếu thật sự không có bảo mẫu khác, cậu cũng không ngại chăm sóc rắn nhỏ đâu. Nhưng mà, ở nhà trẻ Hoa Hồng, quy định rất rõ ràng: một bảo mẫu chỉ chăm sóc một ấu tể. Hiện tại cậu đã có bé báo đen rồi, chẳng lẽ chủ quản sẽ cử bảo mẫu khác đến nhận rắn nhỏ sao?
Mông Tư quay đầu, lén nhìn Hoắc Nhiên Xuyên như tìm ý kiến.
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, hoàn toàn không để lộ cảm xúc, nhưng mắt thì lại đang bận... đọc tin nhắn Mông Tư vừa gửi.
Mông Tư im lặng vài giây, cố giữ giọng bình tĩnh: “Khụ... Tiểu Bạch, hôm nay cậu cũng mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm đi, còn con rắn đen kia cậu không cần lo lắng, giao cho chúng tôi là được, cậu trực tiếp mém nó... à không, đặt ở ngoài cửa là được".
“Cái gì?!” Cậu gần như thốt lên.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, để một bé con ngoài cửa mà không ai trông sao?
Như vậy không được!
Bạch Nặc Tư: “Chủ quản, sao lại để đứa trẻ một mình ở ngoài cửa được chứ???”
Mông Tư: “....”
Bạch Nặc Tư nghiêm túc, giọng nói đầy trách nhiệm: “Chủ quản, ngài định cử bảo mẫu đến đón nó đúng không? Nếu vậy, tôi sẽ đợi bảo mẫu cùng rắn nhỏ ở ngoài cửa.”
Mông Tư: “....”
Mông Tư lại len lén nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, rõ ràng đang cầu cứu.
Hoắc tướng quân ngày thường rất nghiêm túc, quản lý tinh thần thể luôn chặt chẽ. Vậy mà hôm nay... lại để nó tự ý xông vào phòng của Bạch Nặc Tư, còn quấn lấy người ta như thế này? Thậm chí... biến thành hình dáng ấu tể nữa?!
[Nói cho cậu ta, bảo mẫu sẽ lập tức qua đó.]
Gửi tin xong, Hoắc Nhiên Xuyên lập tức đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.
Mông Tư: “...”
Khoan đã, bảo mẫu đó là... chính ngài sao, Hoắc tướng quân!?
Mông Tư đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng bối rối. Từ khi nào mà Hoắc tướng quân lại chịu ngụy trang thành bảo mẫu thế này?
Dù có vẻ hợp lý bởi Tiểu Bạch lão sư đang chăm sóc hai bé con, trong đó có một bé báo nhỏ gặp vấn đề tâm lý, áp lực quả thực không nhỏ. Nhưng... nhưng...
Vậy.... không chỉ có tinh thần thể ngụy trang thành ấu tể, mà Hoắc Nhiên Xuyên cũng muốn ngụy trang thành bảo mẫu?
Mông Tư vò đầu bứt tóc, lòng thầm nghĩ: Tiểu Bạch lão sư kia... rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?!Chẳng lẽ Tiểu Bạch lão sư thực sự có gì đó quá đặc biệt, khiến Hoắc tướng quân phải hy sinh cả sĩ diện lớn đến vậy!?
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
