TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Ánh mắt Hoắc Nhiên Xuyên sắc bén như lưỡi dao, nhìn chằm chằm vào Mông Tư. Tại sao lại nói Đằng Xà là ấu tể? Cậu định lừa gạt Tiểu Bạch lão sư à?

Tay Mông Tư run rẩy, mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

Mông Tư bất an nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, ánh mắt lộ rõ sự dò hỏi: Không thể nói nó là ấu tể sao? Nếu không nói thế, làm sao để Đằng Xà đường đường chính chính ở lại bên cạnh Tiểu Bạch lão sư? Ngoài lý do đó ra, tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào khác!”Quả thật, với hình dáng nhỏ nhắn hiện tại của Đằng Xà, bảo là ấu tể cũng chẳng có gì sai.

Nhưng... vì sao Đằng Xà lại biến thành bộ dáng của ấu tể?

Mông Tư cảm thấy oan ức, ánh mắt cầu cứu, nhưng không dám cãi lại.

Hoắc Nhiên Xuyên trừng mắt một lúc rồi lặng lẽ quay về trong biển tinh thần, mắng Đằng Xà không ngớt. Hiện tại, mọi thứ đã trở nên rối rắm hơn nhiều so với dự tính ban đầu.

Nhưng ngẫm lại, việc để Đằng Xà lấy hình dáng ấu tể tiếp cận Bạch Nặc cũng không phải là một ý tồi. Người ta thường không đề phòng trước những sinh vật nhỏ bé, đáng yêu. Có lẽ, điều này sẽ giúp Đằng Xà dễ dàng quan sát và tìm hiểu thêm về Bạch Nặc Tư.

Ở bên kia điện thoại, Bạch Nặc Tư nhẹ nhàng ôm rắn nhỏ vào lòng. Con rắn đen đang cọ cọ trên cổ cậu,, sau đó ở trong lòng cậu dụi đi dụi lại, nhìn cái bộ dáng thật sự rất giống muốn được cậu quan tâm.

Bạch Nặc Tư thoáng do dự, rồi hỏi bằng giọng dịu dàng: “Nó không có bảo mẫu riêng sao? Vì sao vậy? Nó rõ ràng rất ngoan mà.”

Mông Tư: “!!!”

Hả? Cái gì? Ngoan á???

Tiểu Bạch, cậu nghiêm túc á hả? Cậu nói cái câu gì mắc cười vậy?

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Mông Tư, Hoắc Nhiên Xuyên chỉ đứng đó với ánh mắt trầm ngâm, nhưng trong lòng lại có chút… vui vẻ khó diễn tả.

Đây là lần đầu tiên tinh thần thể của mình được khen ngoan… chắc Đằng Xà vui lắm.

Bạch Nặc Tư thấp giọng vừa kết thúc một tiếng “mà”, rắn đen lập tức phấn khởi hẳn. Nó hăng hái tiến tới sát khuôn mặt cậu, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy liên tục, thân mật cọ cọ lên lưng cậu.

Bạch Nặc Tư: “....”

Sở dĩ rắn nhỏ hào hứng như vậy là chỉ vì Bạch Nặc Tư khen nó ngoan nên nó tưởng rằng cậu cũng thích nó.

Bạch Nặc bất đắc dĩ cười nhẹ, đưa tay vuốt ve đầu rắn đen, dịu dàng dỗ dành:: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa nhé. Thầy đang gọi điện thoại mà. Bé đợi một lát, lát nữa thầy sẽ chơi với nhóc, được không?”

Hoắc Nhiên Xuyên: “....”

Mông Tư: “.....” Cẩu cẩu hóa đá ngay tại chỗ.

Hoắc Nhiên Xuyên nghiến răng, trong lòng không ngừng gào thét: Tốt lắm! Quá tốt rồi! Ngay cả ‘bé yêu’ mà cậu ta cũng gọi ra được!!!

Trong ý thức, hắn nghiến răng mắng thầm Đằng Xà: “Mày thấy chưa? Đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi! Sao mày lại dính người đến mức này hả?”

3

0

3 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.